Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Tử Liễm

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341229

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1229 lượt.

ẫn nghiêm túc nghiêng đầu nhìn cô, cho đến khi vang lên một tiếng két, anh biết Trần Cẩn đã thắt dây an toàn, lúc này Nhung Hâm Lỗi mới bắt đầu cho xe chạy. Dọc đường đi không khí trong xe có chút tẻ nhạt, Trần Cẩn nghiêng đầu thận trọng nhìn Nhung Hâm Lỗi, vốn muốn lên tiếng bảo anh mở radio nghe chút nhạc hoặc tin tức, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hờ hững của Nhung Hâm Lỗi trong nháy mắt cô dừng lại ý tưởng vừa rồi.
Thấy anh vẫn nghiêm túc không chớp mắt lái xe, Trần Cẩn thử lên tiếng thăm dò, giọng nói cực kỳ êm ái: “Hâm Lỗi, có phải theo em đi dạo phố phiền không?” Nhung Hâm Lỗi biểu hiện như vậy cô còn không nhìn ra thì chính là kẻ ngốc. Vừa rồi cô ỷ lại anh luôn cưng chiều cô muốn gì được nấy, một lần lại một lần khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, cho nên bây giờ người đàn ông này rất tức giận.
“Không phải.” Mặt Nhung Hâm Lỗi vẫn lạnh lùng như cũ trả lời hai chữ.
“Không phải, sao anh còn bày ra bộ mặt như vậy, nếu là đàn ông không chừng sẽ nghĩ là anh muốn đánh nhau.” Trần Cẩn tiếp tục nghiêng đầu nhìn anh nói.
“Em cảm thấy anh sẽ yêu một người đàn ông sao?” Mặt Nhung Hâm Lỗi đen lại trả lời, nhưng vẫn không quay sang nhìn cô.
“Cũng không nói trước được, xã hội bây giờ tự do yêu nhau, nam nữ bình đẳng, nam yêu nam cũng không phải là chuyện không thể.” Cô thoải mái nói ra không kiêng dè, Nhung Hâm Lỗi nghe xong lại có cảm giác không thể nào tưởng tượng được.
Cảm giác hình như mình vừa mới bỏ qua chuyện gì đó, một lát sau cô mới có phản ứng kinh ngạc nhìn anh: “Anh vừa nói gì? Yêu?” Cuối cùng cô cũng nghe được Nhung Hâm Lỗi nói ra từ mà mình tha thiết mong ước.
“Từ đâu học được những suy nghĩ quái gở như vậy.” Nhung Hâm Lỗi nghiêng đầu liếc cô một cái, hơi tức giận, bỏ qua lời cô vừa nói ngoảnh mặt làm ngơ.
“….Chuyện này sao, có cần phải nói rõ ra như vậy không, hiện nay rất nhiều chuyện đều như vậy mà.” Trần Cẩn ấp a ấp úng nhìn anh cười cười, cắn môi không nói gì, lúc này trong lòng cô rất vui vẻ.
Cô cũng không thể nói những chuyện này đều có trong sách đam mỹ, Nhung Hâm Lỗi sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Sau khi về đến nhà cô mới phát hiện, người đàn ông này thật sự khó nắm bắt, mới vừa rồi ở trên xe còn lạnh lùng, giờ về đến nhà đã lập tức thay đổi.
Bởi vì thứ hai Nhung Hâm Lỗi phải trở lại doanh trại, cho nên buổi tối cũng không làm gì cô chỉ ôm cô thật chặt vào lòng làm cách nào cũng không muốn buông ra.
Đi tới công cty, Trần Cẩn liền để tư liệu đã chuẩn bị xong lên bàn, bứt đầu từng bước hoàn thành lượng công việc của một ngày. Chu Thành đi tới nhìn thấy nàng liền dựng biểu tượng ok, đầu tiên là nhìn cô cười tấm tắc, sau đó mới lên tiếng: “Tiểu Cẩn Cẩn, gần đây sắc mặt không tệ, vạn người mê, có phải trúng thưởng không.” Âm thanh cực nhỏ giống như cố ý hạ thấp giọng nói.
Trần Cẩn nghe thấy câu quảng cáo quen thuộc, bật cười sờ mặt một cái nhíu mày trả lời: “Không có trúng thưởng, chỉ là đang yêu, xin đừng làm phiền.” Giọng điệu của Trần Cẩn giống hệt với giọng điệu vừa rồi của Chu Thành.
“Hừ.” Giọng điệu Chu Thành khinh thường hừ một tiếng, tiện tay cầm bản sao tài liệu đã được sửa chữa cẩn thận trực tiếp ném lên bàn Trần Cẩn: “Đây là bài phỏng vấn viết về lộ trình của tập đoàn khi đưa ra thị trường, sửa chữa lại một chút. Nghe nói chỗ này quen thuộc, tiện tay giúp đỡ, tính xem nên cảm ơn như thế nào.”
“Được, cảm ơn Chu tỷ đã nâng đỡ.” Sau khi tiễn Chu Thành đi Trần Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười, đầu tiên dựa cả người lên ghế trầm tư vài giây, nhớ tới công việc tiếp theo, ánh mắt lại sững sờ nhìn chằm chằm tờ giấy A4. Hai chữ "Lộ trình" to đùng trên giấy đập vào mắt mình,theo quen nhíu mày một cái, cầm chặt tài liệu nhìn một lúc lâu. Nghe nói công ty này năm trước mới đưa xí nghiệp ra thị trường nước ngoài, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã phát triển rất khá ở thành phố A, gần đây chính phủ kêu gọi đầu tư công ty này cũng nằm trong danh sách, Trần Dự Lâm hiện đang giữ chức tổng giám đốc công ty. Nghĩ tới đây cô thuận tay lật xem vài tờ, gập lại trong nháy mắt bỏ vào ngăn kéo.






Mỗi lần Nhung Hâm Lỗi đến đơn vị, Trần Cẩn sẽ về nhà ở. Không cần cô thông báo Hứa Văn cũng có thể đoán chính xác thời gian cô trở về. Mấy ngày nay, không hiểu vì sao cô cảm thấy làm việc không được yên, tâm trạng buồn bã, cả ngày ngơ ngẩn, thậm chí mệt mõi rã rời, có khi Nhung Hâm Lỗi gọi điện về cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chyện.
Về đến nhà, Hứa Văn đã chuẩn bị xong thức ăn, quét mắt nhìn thấy bồn hoa ngoài ban công tươi tốt hơn. Hôm nay là thứ năm đúng lúc Trần Hoan không có tiết học, vì không thể gọi điện thoại cho Trì Gia Hựu nên không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn về nhà. Hai chị em vừa gặp mặt đã náo loạn một phen. Hứa Văn cởi tạp dề, nhìn qua cửa phòng bếp gọi: “Hoan Hoan, tiểu Cẩn, ra ăn cơm.”
“Dạ.” Nghe thấy giọng Hứa Văn hai chị em đồng thanh đáp lại, đi vào phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài. Trần Cẩn vừa bước vào bếp liền thấy một mùi dầu mỡ bay vào mặt, dạ dày trong nháy mắt


Disneyland 1972 Love the old s