Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Tử Liễm

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341214

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1214 lượt.

Nhanh, mau gọi điện thông báo cho anh ấy.” Nói tới đây Trần Hoan không kiêng dè lôi kéo tay cô dậm chân.
Trần Cẩn đen mặt ngăn cô lại, “Chị muốn đợi anh ấy về mới nói, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Rời khỏi bện viện, lúc trên xe taxi cô bấm điện thoại gọi cho Nhung Hâm Lỗi, chuông đổ một lúc lâu nhưng không có ai nhấc máy, Trần Cẩn hơi tức giận, ấn phím thoát.
Về đến nhà Hứa Văn đã tới chỗ làm, cô ngồi trên ghế sofa mệt mỏi nhắm hai mặt lại, trái lại Trần Hoan lại cẩn thận rót cho cô chén nước để trên bàn.
Lúc này điện thoại đổ chuông, khiến Trần Cẩn tỉnh giấc trong nháy mắt. Cô nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn bấm nút nhận cuộc gọi: “Tiểu Cẩn.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thộc, mắt cô trong nháy mắt đỏ lên, bên kia truyền đến âm thanh náo nhiệt, Trần Cẩn biết chắc anh mới vừa từ căn cứ lên, nghĩ tới đây cô khịt mũi nói: “Hôm Lỗi, khi nào thì anh về.”
“Ừ, phải mất mấy ngày nữa mới về được, nhớ chăm sóc bản thân, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Không đợi Trần Cẩn trả lời, Nhung Hâm Lỗi đã vội vàng cúp máy.
“Sao rồi chị? Có em bé phải vui mừng mới đúng.” Nhìn Trần Cẩn buồn bã Trần Hoan có chút khẩn trương hỏi.
“Còn chưa kịp nói anh ấy đã cúp máy rồi, có lẽ đang bận.” Trần Cẩn uất ức trả lời.
Điện thoại không được, cô quyết định gửi tin nhắn, bấm tới bấm lui lại cảm thấy không ổn, xóa đi viết lại, một lúc lâu tóm gọn trong mấy chữ: “Hâm Lỗi, anh được làm ba.”
Không biết sau khi Nhung Hâm Lỗi nhận được tin sẽ có phản ứng gì, Trần Cẩn nhìn tin nhắn suy nghĩ một lúc lâu.






Cô vẫn cầm điện thoại, chờ bên kia gọi lại, không biết sau khi Nhung Hâm Lỗi đọc tin nhắn sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ, có phải cũng giống như tâm trạng của mình. Cứ vài giây cô lại liếc nhìn màn hình, sau đó lạc lõng ấn phím tắt. Chỉ vì không muốn bỏ qua từng phút từng giây cùng anh, vì sợ tin nhắn gửi đến mình không kịp đọc, cô liên tục nhìn điện thoại di động, hơi dùng sức nắm thật chặt, cảm thấy lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Trần Hoan ở bên cạnh cảm nhận được, không biết làm gì đành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ bả vai chị, thật cẩn thận nhẹ nhàng lấy điện thoại từ bàn tay đang nắm chặt của cô, nhỏ giọng nói: “Chị, không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút, nếu không thì uống nước cũng được ạ.” Nhìn Trần Cẩn như vậy, Trần Hoan cũng hơi lo lắng, ở bên cạnh an ủi cô, để cô khỏi suy nghĩ linh tinh.
Trần Cẩn sững sờ nhìn cốc nước trên bàn, một lát sau cô mới cầm lên nhấp một ngụm, suy nghĩ lát nữa thím trở về phải nói thế nào. Không lẽ thẳng thắn nói cho bà biết mình đã có thai, mình và Nhung Hâm Lỗi đều chưa chuẩn bị để có đứa bé. Không biết Hứa Văn sẽ có định kiến với Nhung Hâm không, nghĩ tới đây cô khẽ lên tiếng: “Hoan Hoan, có nên thành thật nói chuyện này cho thím, mặc dù báo cáo kết hôn đã phê chuẩn rồi nhưng anh chị vẫn chưa đăng ký, nói ra chỉ sợ chú thím sẽ trách anh ấy.”
“Chị cứ nói sự thật đi, dù sao ba mẹ cũng biết anh chị vẫn ở cùng nhau, chuyện này cũng không có gì lạ.” Trần Hoan nhanh mồm nhanh miệng khẳng định với cô.
“Anh ấy nói chờ anh ấy trở về.” Trần Cẩn thành thật trả lời. Hứa Văn nghe xong hơi suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó nhìn cô một lúc lâu như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, nhanh chóng chạy vào bếp cất thức ăn, nhô đầu ra nhìn Trần Cẩn nở nụ cười: “Đợi lát nữa gọi điện thoại báo tin mừng cho lão Nhung.”
“Thím, vậy nên nói với chú như thế nào.” Nghĩ tới Hứa Văn đã biết mọi chuyện, không biết Trần Hồng Phong sẽ có phản ứng như thế nào sau khi biết chuyện. Cô liền đứng trước cửa phòng bếp, giọng điệu cầu xin nhìn Hứa Văn.
“Sợ gì ông ta, hắn còn chia rẽ hai đứa được sao, chỉ sợ biết rồi lại trách Hâm Lỗi không biết điểm dừng. Để thím nói chuyện với hắn, không cần lo lắng, cứ yên tâm chăm sóc tốt cho mình là được, đừng suy nghĩ linh tinh.” Nghe thấy câu trả lời của Hứa Văn, Trần Cẩn mới hoàn toàn yên tâm.
Sau khi ăn xong, Trần Cẩn cùng Trần Hoan nhàm chán ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, Trần Hoan thi thoảng lại đưa mắt lên nhìn bụng cô vài lần, “Nhìn cái gì?”
“Em chỉ thấy kỳ lạ, nhớ lại mới ngày nào chị còn đang theo đuổi anh Hâm Lỗi, không ngờ bây giờ lại có thai.” Trần Hoan khẽ thở dài nói một câu.
“Không phải đã lâu rồi sau, còn nói lại chuyện năm đó.” Mới nói tới đó đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Trần Cẩn đưa mắt nhìn Trần Hoan ý bảo cô đi mở cửa, tám phần là Trần Hồng Phong đã về.
Trần Hoam rụt rè đi tới cửa trước, cửa vừa mở cô đã ngạc nhiên hô lớn: “Anh Hâm…Lỗi, sao lại tới đây.” Trần Hoan nói xong tròn miệng nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông cao lớn trước mặt.
Trần Cẩn nghe thấy Nhung Hâm Lỗi, giống như phản xạ có điều kiện đứng bật dậy từ ghế salon, ánh mắt khiếp sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện. Trên người anh vẫn còn mặc quân phục chưa kịp thay, lúc này bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhung Hâm Lỗi còn cực kỳ dịu dàng.
Nhung Hâm Lỗi kìm nén niềm vui


Polaroid