Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vượt Qua Lôi Trì

Vượt Qua Lôi Trì

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341306

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1306 lượt.

sao?”
Những lời này là Mộc Mộc hỏi sau khi Trác Siêu Nhiên đưa Tiểu Thường về nhà, đang trên đường đưa cô về Sát Nhã, trải qua sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mới mở lời.
“Em nói xem?”
Cô không biết, hai năm này cô cũng đã từng vô số lần đoán, hắn có thể đi tìm cô hay không?
Đáp án là không.
Xa nhau như vậy, hắn không nên còn chút gì quyến luyến đối với cô.
Có lẽ, hắn đối với cô chỉ còn chút nhớ thương, muốn biết cô sống tốt hay không.
Giúp em nói với anh ấy, em… rất tốt…” Cô nói.
“Cậu ấy không hề đi tìm em, cho đến bây giờ vẫn không đi tìm.” Ánh mắt Siêu Nhiên dừng trên mặt cô, cực kỳ sắc bén, “Anh sợ Tiểu Thường hiểu nhầm mới cố ý nói như vậy.”
“À, em cũng nghĩ thế.” Sự thất vọng mãnh liệt làm cho giọng nói cô nhỏ lại.
“Từ sau khi em đi, cậu ấy cho đến bây giờ chưa từng nhắc đến em, dường như chưa hề quen biết em vậy.”
“…”
Mộc Mộc không trả lời, nhắm mắt lại, dựa vào thành ghế.
Cô từng cho rằng bản thân mình rất kiên cường, có thể bình tĩnh mà qua ngày, nhưng sự xuất hiện của Trác Siêu Nhiên làm cho tất cả lớp ngụy trang của cô dường như tan rã.
Sớm đã biết kết quả là như thế, cũng mong muốn kết quả này xảy ra, bây giờ chính tai nghe thấy, trái tim vẫn còn đau đến tê dại như năm đó.
“Nếu còn thương cậu ấy, không bỏ được cậu ấy, vì sao phải rời khỏi?” Anh hỏi.
Cô yên lặng lắc đầu, rơi lệ.
Cô không muốn nói cho anh, tất cả đều là vì anh, là vì để anh em hai người có thể hòa thuận với nhau.
Bây giờ xem ra, sự lựa chọn của cô là đúng.

Lại một đêm trằn trọc khó ngủ, Mộc Mộc ghé vào trong chăn ôm mặt ho khan, càng ho càng kịch liệt.
Cô định uống thuốc, lại phát hiện nước trên bếp lò đã sôi cạn, chẳng còn giọt nào.
Mà đêm đen, giống như vô tận. Sau đó, cô lại bắt đầu chấm bài, sau khi chấm bài xong rồi, cô bắt đầu viết giáo án, viết cả đêm, cho đến khi hừng đông mới đi ngủ.
Sát Nhã buổi sáng rất yên tĩnh, bởi vì cuối tuần, đồng hồ báo thức không vang lên như thường lệ. Làn gió lạnh khẽ len lỏi qua cửa sổ đánh thức Mộc Mộc, cô co người lại khẽ rùng mình, bước xuống giường che miệng kịch liệt ho khan.
Nghe thấy tiếng đập cửa như có như không, cô khoác thêm chiếc áo bông nặng, đi đến trước cửa, khẽ kéo khe hở. Trước sân trống trải, Bóng Trác Siêu Nhiên khoác nắng sớm đứng bên ngoài.
Cô nhanh chóng đẩy rộng cánh cửa để anh tiến vào, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến xem em thế nào.” Anh nói xong, nhìn quanh phòng cô một hồi.
Mùa đông lạnh giá vừa đi qua, bởi vì vùng cao nguyên hẻo lánh, mùa xuân bắt đầu cũng không mấy ấm áp, Mộc Mộc vẫn dùng lò sưởi để duy trì nhiệt độ trong phong, bức tường màu xám, những tờ giấy dán tường xếp cẩn thận, lúc gió lớn ùa vào, phát ra những tiếng xoàn xoạt.
Cô ngồi bên bếp lò, dặm củi, ngọn lửa cháy rực thêm.
Phòng ấm áp dần, Trác Siêu Nhiên ngồi xuống bên cạnh bếp, “Hai năm nay em đều sống ở đây?”
“Ừm, em rất thích nơi này.”
Ở vùng đất trong lành này, cô mới cảm thấy cuộc đời con người rất dài, bước chân dường như cũng không có gì ràng buộc.
Trác Siêu Nhiên hơi do dự, “Tuần sau anh đính hôn với Tiểu Thường, em có thể đến tham dự lễ đính hôn của bọn anh không?”
“Đính hôn? Hai người đính hôn ở đâu? Thành phố S?”
“Không, lễ đính hôn tổ chức không lớn lắm, cũng không quay về, làm ngay trong doanh trại.”
“Vậy… anh ấy sẽ đến chứ?” Cô đưa tay nhấc ấm nước trên bếp lò, định rót nước, tránh đi ánh mắt sắc bén của Trác Siêu Nhiên.
“Ừm, buổi sáng anh vừa gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy nói mai sẽ đến.”
Trong giây lát hoảng hốt, cốc nước trong tay Mộc Mộc rơi trên mặt đất, vỡ tan. Cô vội vàng ngồi xuống nhặt những mảnh thủy tinh nhỏ, một cạnh sắc đâm vào ngón tay cô, máu từ vết thương chảy ra, mà cô, một chút cũng không đau, đem những mảnh thủy tinh vỡ nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
Trác Siêu Nhiên vội vàng nắm lấy tay cô, dùng khăn giấy thấm máu, “Em không muốn gặp cậu ấy sao?”
Nói không muốn gặp, đó là không thể nào, nhưng gặp rồi thì sao? Cuộc sống tĩnh mịch lại trở nên hỗn loạn, không còn bình yên được nữa. “Không phải là không muốn, mà là sợ hãi, Siêu Nhiên, coi như em cầu xin anh, đừng nói với anh ấy em ở đây… Em sợ lại làm nhiễu loạn cuộc sống của anh ấy.”
“Nếu cậu ta đã thực sự quên em, em sẽ không thể nhiễu loạn được cuộc sống của cậu ta, còn nếu em có thể, vậy chứng minh cậu ta còn chưa thực sự quên được em.”
“…” Mộc Mộc cúi đầu, nắm chặt tay, máu tươi bị ép chảy xuống không thôi.
Trác Siêu Nhiên lắc đầu thở dài, “Trước kia, anh luôn cho rằng tình yêu, tình bạn và tình thân không có gì khác nhau, đều là một thứ tình cảm ấm áp. Sau khi gặp được Tiểu Thường, anh mới phát hiện anh sai rồi. Tình yêu như một loại thuốc phiện, làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta lạc lối, không còn biết bản thân mình là ai. Anh hơn một lần nghĩ, nếu Tiểu Thường là bạn gái Siêu Việt, anh sẽ làm thế nào… Anh cũng từng nghĩ, nếu người Tiểu Thường yêu là Siêu Việt, anh có thể dễ dàng nói ra hai tiếng ‘chia tay’ hay không…”
Trác Siêu Nhiên nhàn nhạt lắc đầu,