
Tác giả: Trinh Tử
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134685
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/685 lượt.
đầu của nàng cả kiếp trước và kiếp này cứ như vậy mà hiến tặng cho hắn. . . . . . Không đúng! Thân là phụ nữ hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ là một nụ hôn đầu thì có cái gì hay mà phải để ý? Huống chi thân thể này còn không phải là của nàng!"Bớt nói nhảm đi, còn không mau bắt đầu?" Hắn khẽ khom người, đôi môi xinh đẹp ở trước mắt nàng khẽ chuyển động.
giống bị táo bón quá nha~~~
nhịn... nhịn... mặt tái xanh mới không cần luyện tập với ngươi!" Lý Mạt Nhi vội vàng lui về phía sau hai bước, không nói tới lỗ tai và gương mặt, lúc này ngay cả phía dưới cổ cũng đều đỏ ửng lên.
Không được! Nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả trái tim nàng cũng đập nhanh như muốn từ trong miệng nàng nhảy ra.
"Không muốn luyện tập cùng Trẫm vậy ngươi muốn luyện tập với ai?" Mặt rồng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn quét qua thiếu niên đại phu ở bên cạnh.
"Ta. . . . . ."
"Ngươi nói người nào Trẫm liền chém người đó! Dù chưa bắt đầu tiến hành Trẫm cũng muốn chém!" Hắn híp mắt đe dọa, cũng không quản lời nói của mình hù dọa bao nhiều người mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Ngươi!" Nàng khẽ cắn răng đầu hàng!"Vậy ngươi còn không mau nằm xuống. . . . . ."
Dám nói chuyện với Hoàng Đế bằng cái loại giọng điệu này, chỉ có thể nói là chán sống, nhưng mà bản thân vị Hoàng Đế này lại cố tình vui vẻ để cho nàng sai bảo.
Phúc tổng quản tìm người trải một tấm nệm mềm trên mặt đất, kích thước vừa vặn để cho Hiên Viên Sơ có thể nằm ngang.
Lý Mạt Nhi trăm điều không tình nguyện quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay hơi lạnh từ từ sờ lên cằm của Hiên Viên Sơ. Cảm giác tiếp xúc mềm mại ở trên cằm khiến cho Hiên Viên Sơ một mặt liều mạng đè nén tiếng thở dài thoát ra khỏi khóe miệng, một mặt khác lại thỏa mãn nhếch miệng lên.
"Ngươi cười cái gì?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm.
"Trẫm muốn cười liền cười, không được sao?" Hắn lý lẽ hùng hồn đáp lại nàng.
"Được! Ngươi là Hoàng Đế ngươi là lớn nhất !" Nàng liếc mắt khinh thường.
"Trong lòng ngươi thật ra cho rằng như vậy quả thật không thể tốt hơn đúng không." Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười ranh mãnh, cười đến mức khiến cho lỗ tai nàng nóng lên.
"Cuồng tự luyến là cái gì?"
Ngay cả mắng chửi người cũng phải giải thích nghĩa của từ ngữ trong đó chính là chuyện mà Lý Mạt Nhi cảm thấy vô lực nhất khi xuyên tới nơi này.
"Cuồng tự luyến chính là chỉ người không có bản lãnh mà còn tự cho là mình rất lợi hại." Nàng vừa nói xong, Hiên Viên Sơ liền nhảy lên.
"Trẫm không lợi hại sao? Chẳng lẽ ngươi đã từng cùng người khác thử qua?" Hắn đương nhiên là không thể tiếp nhận khả năng này.
"Không cần cùng người khác thử qua cũng biết kỹ xảo của ngươi thật sự là quá kém có được hay không! Ngay cả đảo lưỡi cũng không có, chỉ là tạm được còn dám nói mình lợi hại?" Hai tay của nàng ôm ngực, cuối cùng còn làm ra vẻ mặt ghét bỏ, cực kỳ đả kích lòng tự ái của nam nhân.
"Đảo lưỡi là cái gì?" Hiên Viên Sơ hỏi lại, mười mấy cặp mắt ở bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
"Đảo lưỡi chính là. . . . . ." Oa không phải chứ! Ngay cả cái này cũng cần nàng dạy sao?
Lý Mạt Nhi đầu tiên là không nhịn được nhìn chằm chằm Hiên Viên Sơ, trừng đến khi ánh mắt của nàng ê ẩm, hắn vẫn còn nghiêm trang đứng đó chờ câu trả lời của nàng. Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ quái cứ như vậy từ từ, từ từ nảy sinh từ tim của nàng.
Người này thật sự sẽ không đến mức ngay cả đảo lưỡi là cái gì cũng không biết chứ? Thật sự là ngây thơ như vậy sao?
"Ngươi thật sự muốn biết?" Nàng hỏi hắn, hắn quả quyết dứt khoát gật đầu.
Nàng mỉm cười xấu xa hướng hắn vẫy vẫy tay, một ý niệm tà ác đang hình thành ở trong đầu nàng.
Nhìn xem nàng làm sao hù dọa cái tên Hoàng Đế ngu ngốc này!
Trong đầu Lý Mạt Nhi nghĩ cái gì không ai biết, thấy nàng hướng mình vẫy vẫy tay, Hiên Viên Sơ chẳng những không nghi ngờ gì, thậm chí còn vội vàng bước tới gần nàng.
"Đảo lưỡi chính là. . . . . ." Cánh tay lớn mật của nàng vòng tới phía sau cổ của hắn.
"Là cái gì?" Hắn thuận thế cúi đầu, hướng về phía cặp mắt linh động kia của nàng, giọng nói của hắn liền giống như ma xui quỷ khiến phát ra từ tính dịu dàng nhất.
"Chính là. . . . . . như vậy!" Lời nói vừa dứt, nàng liền nhón chân, nâng đôi môi của mình lên.
Miệng của bọn họ lại một lần nữa dán chặt vào nhau không một khe hở, âm thanh duy nhất trong lúc này chính là tiếng hút không khí trầm thấp kia.
Hiên Viên Sơ sửng sốt một chút nhưng không có đẩy nàng ra, ngược lại còn vươn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay khác lập tức kéo thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực mình.
Hắn cho rằng nàng cũng chỉ là làm chuyện giống như mới vừa rồi hắn làm với nàng, chính là hôn miệng, nhưng không ngờ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng không chỉ là dính lên trên miệng của hắn mà thôi, mà còn ở phía trên vừa hút vừa gặm , cảm giác. . . . . . Cực kỳ không giống nhau!
"Ngươi. . . . . ." Hắn vừa mới há miệng, một "vật" mềm mại liền nhân cơ hội đó xông vào trong miệng của hắn, thân thể của hắn đầu tiên là cứng đ