XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341474

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1474 lượt.

mặt trắng nhợt mà lại ửng đỏ, khiến cho người ta chỉ muốn ôm thật chặt vào lòng.
Có điều, Đặng Lũng không phải là kẻ thô lỗ, hắn chẳng muốn làm những chuyện bất lương, hạ lưu như thế. Hắn vốn dĩ là một kẻ rất cố chấp, thích dùng những cách thầm lặng để đạt được mục tiêu của mình, bắt đối tượng muốn trốn cũng không trốn được.
Lúc này Đặng Lũng nhìn thấy ba người nhà Đông Tử đang từ từ bước lên cầu thang, bà ngoại đã già nua, người mẹ trung niên có phần ngây dại, và cậu trai trẻ có phần tức giận mà ngao ngán đang ngước mắt lên lườm hắn. Đặng Lũng khẽ lặng người đi, tiếp đó liền mỉm cười khá là thân thiện.
Nụ cười thân thiện thế này thực sự là quá mới lạ, Đông Tử nhìn thấy liền nghiến răng ken két, mặt nhăn mày nhúm, còn cái người đàn ông trông có vẻ đạo mạo đường hoàng kia lại khẽ gật đầu ra hiệu, rất lễ phép, nhẹ nhàng chào hỏi: “Con chào bà ngoại, chào dì! Con tên là Đặng Lũng.”
Tên nhóc con kia dặn rằng, không được làm cho mẹ hắn hoảng sợ, cho nên, khi nói chuyện, Đặng Lũng tỏ ra rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Bà ngoại nói cho cùng cũng đã là một bà lão kinh nghiệm sống đầy mình, cả cuộc đời đã gặp rất nhiều loại người, đối mặt với cậu thanh niên mày rậm mắt to như Đặng Lũng cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, bởi đó cũng là bạn của cháu trai. Cháu trai bà xuất sắc như vậy, bạn bè của anh chắc cũng không đến nỗi nào, vậy nên, bà chỉ gật đầu khách khí: “Chào cháu, cháu đã đợi lâu chưa?”
“Dạ không lâu lắm đâu bà, cháu cũng vừa mới tới thôi ạ.”
Đặng Lũng bình tĩnh coi như không hề nhìn thấy Đông Tử đang trợn mắt lườm mình, hắn liền đi xống hai bậc thang, đỡ bà ngoại Đông Tử lên tầng, cử chỉ vừa phải, nhìn qua trông cũng giống như một người đàn ông vui vẻ, tốt bụng.
Đông Tử thầm nghĩ: “Gọi hai từ “bà ngoại” nghe thuận tai thế! Tiền của người ta cũng đòi, bà ngoại của người ta cũng cướp mất, đúng là khốn kiếp!”
Xét cho cùng mẹ của Đông Tử cũng là người thần kinh không bình thường, thấy người lạ sẽ tỏ ra hoang mang, chứ đừng nói đó lại là người đàn ông trẻ tuổi cao một mét tám lăm và làn da đồng khoẻ mạnh. Bà khẽ rên lên vài tiếng hàm hồ, ngây người nhìn Đặng Lũng, tỏ vẻ cực kỳ không bằng lòng.
Thấy mẹ Đông Tử quái lạ như vậy, Đặng Lũng cũng thầm hiểu, chỉ thấy Đông Tử dỗ dành mẹ mình chẳng khác nào trẻ nhỏ: “Mẹ đừng sợ, đừng sợ! Anh ấy không phải người xấu. Có Đông Đông ở đây, chẳng ai dám bắt nạt mẹ đâu.” Anh vừa dỗ dành vừa vỗ nhẹ lên đầu mẹ, khiến người ta có ảo giác họ đã hoán đổi vai trò, mà thực ra thì cũng đúng là như vậy. Đặng Lũng ngây người nhìn cảnh này, bà ngoại Đông Tử thấy hắn không nói gì, liền nhoẻn miệng cười, miệng mấp máy không biết định giải thích điều gì, nhưng cuối cùng lại không hề lên tiếng.
Đặng Lũng cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở trong khu tập thể nghèo khó này, bản thân hắn sẽ có thêm được những trải nghiệm chấn động tinh thần.
Hắn chẳng biết phải nói gì lúc này.
Trước giờ vẫn luôn cho rằng tên nhóc này là một kẻ vô tâm vô phế, lúc nào cũng nhút nhát rụt rè, chỉ còn thiếu nước đeo lên cổ hắn tấm bảng “lá gan chuột nhắt” mà thôi.
Trước giờ vẫn luôn cho rằng tên tiểu tử này là một đứa ẽo ợt như đàn bà, chẳng giống một người đàn ông hợp chuẩn, có chuyện gì đều trốn sau lưng sư tỷ, giống như một kẻ dễ bị bắt nạt. Trong thế giới nhỏ bé của Đông Tử, Đặng Lũng ngồi đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng gày guộc đó, thấy anh thận trọng cõng mẹ vào nhà vệ sinh rồi lại cõng về giường, sau đó đỡ mẹ nằm xuống từ từ, đắp chăn lên, miệng không ngừng dịu dàng an ủi: “Hôm nay mẹ có vui không? Lần sau chúng ta lại đi sưởi nắng nữa nhé! Mẹ nằm ngủ một lát đi, buổi tối con sẽ làm món trứng chưng mà mẹ thích ăn nhất nhé, được không nào?”
Đặng Lũng nhìn chàng trai trước mặt bằng ánh mắt trìu mến, càng lúc càng cảm thấy hài lòng hơn, tên tiểu tử này thật giống một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.
Đặng Lũng âm thầm suy nghĩ, thì ra tên tiểu tử này giấu rất kín chuyện buồn.
Đông Tử sắp xếp cho mẹ xong, nhìn thấy bà nhắm mắt ngủ say, lúc này mới ngước mắt nhìn ra ngoài, vừa hay bắt gặp ánh mắt do thám của người đàn ông ngoài phòng khách. Ánh mắt sâu sắc đó hoàn toàn không hề ngông cuồng, ngạo mạn như anh vẫn từng thấy.
Anh khẽ bình tâm lại, trầm ngâm một hồi, đứng lên đi ra thu dọn đống phiền phức ở ngoài đó.
Phòng khách càng thêm nhỏ bé, chật chội khi xuất hiện thêm người đàn ông cao to lực lưỡng này, quần áo của hắn trông cũng chẳng thích hợp để xuất hiện tại những khu dân nghèo như ở đây, Đông Tử khẽ lên tiếng nói với bà ngoại đang vo gạo trong phòng bếp: “Bà ngoại, bà đừng làm mãi thế, bà mau vào nghỉ đi ạ! Bà cứ để đấy, lát nữa con làm, con ra ngoài tiễn bạn về đã.”
Đặng Lũng vừa nghe thấy tên tiểu tử này có ý đuổi khách thì vô cùng lo lắng, chần chừ một lúc rồi nói: “Con… con cũng rất thích ăn trứng chưng ạ.”
Ngữ khí khẩn cầu được ở lại ăn chực một bữa cơm kiểu này khiến cho Đông Tử phải chớp mắt mấy lần liền, liệu đây có phải là tên ác bá mà anh quen biết bấy lâu không nữa? Tại sao khi nghe lại cảm thấy giống như một người con dâu tham ăn, mong muốn đ