
Tác giả: Quan Tựu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341468
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1468 lượt.
r>Anh chỉ còn cách vừa quay xe về vừa cầu mong cho Phương Lượng Lượng đã về đến nhà trước rồi.
Chiếc xe chậm rãi lê mình trong mưa bão, khó khăn lắm mới về đến được khu nhà, Khang Tử Huyền lập tức mở cửa xe xông thẳng lên tầng.
Mở cửa nhà ra, trong phòng tối đen như mực.
Anh cảm thấy thất vọng tràn về.
Đúng vào lúc anh đang định ra ngoài lần nữa, chiếc di động trong túi đột nhiên vang lên, là một số điện thoại lạ, Khang Tử Huyền vội vã nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến rất nhiều tạp âm, nhưng chẳng có ai nói chuyện, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng.
Khang Tử Huyền khẽ lên tiếng hỏi dò: “Lượng Lượng?”
Dường như nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó là một giọng ấm ức truyền đến: “Ông xã…”
Khang Tử Huyền cầm di động đứng lặng người đi, Lượng Lượng sau khi kết hôn vẫn không hề sửa được tính “hào sảng”, lúc nào cũng gọi anh là “họ Khang này”, “họ Khang kia”, nếu không thì trực tiếp gọi thẳng tên anh là Khang Tử Huyền.
Đã lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô dịu dàng gọi anh một tiếng “ông xã” bao giờ.
Trái tim anh thắt lại, vội vã lên tiếng hỏi: “Lượng Lượng, em đang ở đâu?”
“Em đang ở bệnh viện Nhân Dân, ngoài trời mưa to quá, anh mau tới đón em đi!”
Khang Tử Huyền cau mày nói: “Tại sao em lại ở bệnh viện?”
“Mọi chuyện dài dòng lắm, thôi anh cứ tới đón em nhanh lên!”
Khang Tử Huyền không nói tiếng nào, lập tức phi thẳng tới bệnh viện Nhân Dân.
Nhanh chóng chạy tới khu cấp cứu, từ phía xa, anh đã nhìn thấy Lượng Lượng.
Thân hình gầy guộc đang co lại trên ghế, toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời vì nước mưa, dính chặt vào da mặt.
Lúc này, cô đang mím chặt đôi môi, mở to đôi mắt lặng lẽ nhìn vào một điểm vô định nào đó.
Khang Tử Huyền cảm thấy cực kỳ đau lòng, liền cởi chiếc áo khoác xuống, khoác lên cho người phụ nữ yêu dấu trước mặt.
Phương Lượng Lượng nhìn rõ người vừa tới, vội vã đứng dậy nói: “Cuối cùng anh đã tới rồi!”
Khang Tử Huyền nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống: “Di động đâu rồi?”
“Ừm… hết pin rồi.”
“Vậy Khương Cát Phi đâu?”
“Ồ, Phi Ca đã bị huấn luyện viên gọi về rồi.” Lượng Lượng nhăn mũi nói: “Chết tiệt, dám cho em leo cây, lần tới nhất định sẽ làm thịt cô ta luôn!”
Khang Tử Huyền lúc này thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa, nâng cằm cô lên, nghiêm mặt lại hỏi: “Thế em chạy đến bệnh viện để làm gì?”
Lượng Lượng mỉm cười đắc ý: “Em là Lôi Phong[1'> tái thế của thế kỉ hai mốt mà!”
[1'> Lôi Phong: Chiến sĩ quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, là một chiến sĩ vĩ đại của Đảng Cộng Sản.
Khang Tử Huyền nhướng cao đôi mày, ra hiệu cô tiếp tục kể.
“Lúc đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ, trời bắt đầu đổ mưa, em nhìn thấy một thai phụ với cái bụng rất to đang loạng choạng bước xuống cầu thang, vấp ngã mà chẳng thể nào đứng dậy nổi, cứ ngồi ôm bụng, cảm giác vô cùng nghiêm trọng.”
Khang Tử Huyền liền tiếp lời kể thay: “Thế là em đã anh dũng ra tay làm việc nghĩa, cũng chẳng cần biết là bản thân có đem theo ô hay không, liền dầm mưa đưa thai phụ đó tới bệnh viện?”
“Đúng thế. Này, họ Khang kia, anh nói vậy là có ý gì hả?”
Khang Tử Huyền liếc nhìn Lượng Lượng rồi nói: “Em đúng là thông minh thật đấy!”
Lượng Lượng “hừm” một tiếng, trợn tròn hai con ngươi đang không ngừng chuyển động.
Khang Tử Huyền vừa nhìn thấy bộ dạng quỷ quái đó của cô liền có dự cảm chẳng lành, thế là đưa tay ôm lấy cô rồi nói: “Về nhà thôi, phải đi tắm ngay!”
Lượng Lượng đẩy anh ra, ánh mắt dao động: “Nhưng mà em còn có việc muốn nói với anh.”
Khang Tử Huyền hoàn toàn không bận tâm: “Về nhà trước rồi nói sau!”
Lượng Lượng quyết không đầu hàng: “Không được. Em phải nói ngay bây giờ cơ!”
Khang Tử Huyền hiếu kì nhìn Lượng Lượng kiên cường bất khuất, sau đó liền dừng bước, khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười nói: “Vậy em nói đi!”
Phương Lượng Lượng liền hắng giọng nói: “Hừm… từ mấy tuần trước em đã cảm thấy không thoải mái lắm, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, buồn nôn.”
Khang Tử Huyền lập tức trợn mắt quát cô: “Tại sao lại không nói với anh?”
Phương Lượng Lượng lườm anh một cái rồi nói: “Đây không phải là trọng điểm. Điều quan trọng nhất chính là… hầy… ban nãy em quá rảnh rỗi, cho nên cũng tiện thể lấy số khám bệnh luôn…”
“Vậy trọng điểm là gì?”
“Chết tiệt!” Phương Lượng Lượng nghiến răng nghiến lợi lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi quần bò ném cho Khang Tử Huyền: “Họ Khang kia, coi như anh may mắn!”
Khang Tử Huyền nhận lấy tờ giấy mà chẳng hiểu gì cả.
Sau khi đọc từng dòng từng dòng một, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia càng lúc càng rạng rỡ hơn, khiến cho các cô hộ lý đi qua đều phải quay đầu nhìn lại.
Phương Lượng Lượng liếc mắt nhìn, đang định lên tiếng, đột nhiên cả người bị kéo mạnh, tiếp đó ngã vào một vòng tay vững chắc, ấm áp.
Sau đó, toàn bộ lí trí của cô đều biến mất khi đôi môi mỏng quyến rũ của Khang Tử Huyền ập tới.
Lượng Lượng đang ngây ngất chìm đắm trong nụ hôn, đột nhiên cảm thấy có ai đó gõ nhẹ vào trán mình. Khi nhìn thấy khuôn mặt nghiê