Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Xin Chào Trung Tá Tiên Sinh

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341252

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1252 lượt.

nhà họ tan cửa nát nhà, còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không?!
Thấy cô có vẻ tức giận Tưởng Tuệ Phương cũng không bất ngờ, bà tiếp tục nói: "Mặc dù đây là một nguyên nhân nhưng quyền lực và tiền bạc cũng là nguyên nhân rất quan trọng, cho nên ông ta mới có thể tiếp nhận chức vụ và quyền lực khi ba cháu bị mất chức, thậm chí cả ngôi nhà hiện giờ."
Ôn Hoàn cắn môi, tay đặt ở phía dưới bàn nắm thật chặt lại.
"Cháu có biết tại sao mẹ của cháu bị điên không?" Tưởng Tuệ Phương đặt tách cà phê trên tay xuống bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn, trên mặt có loại tâm tình khó nói được.
"Không phải là vì ba cháu chết sao?..." Cô vẫn cho là như vậy, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao? Vậy rốt cuộc năm đó còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết?
Tưởng Tuệ Phương lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng không hiểu vì sao lại không khống chế được chảy ra nước mắt, giống như là đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, mãi sau đó mới cắn môi mở miệng nói: "Năm đó... năm đó lúc mẹ cháu đi tìm Thành Dân Sơn..." Tưởng Tuệ Phương dừng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được.
Ôn Hoàn nắm tay thật chặt, mắt không rời khỏi người bà, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?!"
Tưởng Tuệ Phương không dám nhìn vào mắt cô, hai tay đang cầm tách cà phê lại bưng lên uống một ngụm lớn, sau đó lại đặt xuống nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, đôi tay kia nhìn có vẻ run rẩy kịch liệt.
Một lúc lâu sau Tưởng Tuệ Phương mới chậm chạp ổn định lại tâm trạng của mình, ngước mắt nhìn vào Ôn Hoàn, cắn môi mở miệng nói: "Năm đó lúc ba cháu gặp chuyện không may, mẹ cháu vì muốn ba cháu được ra ngoài nên đã tìm rất nhiều người, nhờ vả nhiều mối quan hệ nhưng không có một ai bằng lòng ra tay giúp đỡ. Mặc dù mẹ cháu có biết một chút chuyện ba cháu gặp chuyện không may có liên quan tới Thành Dân Sơn nhưng vì để cả nhà có thể đoàn tụ nên cuối cùng mẹ cháu vẫn lựa chọn đi tìm gặp Thành Dân Sơn, hi vọng ông ta có thể ra tay giúp đỡ ba cháu."
"Nhưng ông ta từ chối phải không?!" Ôn Hoàn nói, giọng nói kia gần như là nghiến răng nghiến lợi! Cô còn nhớ rõ ngày đó mẹ từ nhà họ Thành trở về không nói câu nào liền giam mình ở trong phòng tròn một ngày một đêm, mấy lần đứng ở cửa cô còn có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của mẹ ở trong phòng.
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô hơi buồn cười lắc đầu, khẽ nén giọng nói: "Từ chối sao, ha ha..."
Thấy bà nói vậy Ôn Hoàn không hiểu tiếp tục hỏi: "Bác cười cái gì, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Thành Dân Sơn sao có thể không đồng ý, ông ta luôn chờ ngày mẹ cháu đi tìm ông ta cầu xin, làm sao ông ta có thể từ chối được, chẳng qua là phải có điều kiện mà thôi." Tưởng Tuệ Phương nói nhưng nụ cười trên môi rõ ràng mang theo sự châm chọc và chế giễu, tất nhiên những châm chọc và chế giễu đó không phải dành cho Ôn Hoàn mà là cho Thành Dân Sơn.
Ôn Hoàn càng nghe tay đặt ở dưới bàn càng nắm chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Điều kiện gì..."
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái, có phần đau đớn nhắm mắt lại, đó là nỗi đau trong lòng bà, bà chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện năm đó nói ra ngoài, bởi vì bà thật sự rất yêu rất yêu người đàn ông kia dù biết rõ người đó không yêu mình, dù biết năm đó ông ta đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy nhưng vẫn ngậm miệng giấu diếm giúp ông ta, làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng bà đã làm nhiều như vậy, thậm chí ngay cả người bạn tốt nhất của mình trước đây cũng không cần, vậy mà ông ta vẫn ở sau lưng mình tìm người đàn bà khác bên ngoài, còn để cho người phụ nữ đáng tuổi con mình đó tới trước mặt bà làm ầm ĩ, rốt cuộc ông ta đặt bà ở vị trí nào, vì sao bà làm cho ông ta nhiều chuyện như vậy mà những năm qua đã nhận được cái gì?
Nghĩ như vậy hai ngày nay bà mới quyết định tìm Ôn Hoàn nói tất cả mọi việc, ông ta chưa từng quý trọng những cố gắng của mình thì mình cần gì phải vì ông ta và một người phụ nữ khác mà giữ lại những khổ não bao năm qua.
Điểu chỉnh lại tâm trạng, Tưởng Tuệ Phương chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó điều kiện mà Thành Dân Sơn đồng ý với mẹ cháu để đi cứu ba cháu chính là trao thân cho ông ta, thậm chí ông ta còn cưỡng bức mẹ cháu ở trong nhà chúng ta." Lúc đó bà còn nhớ rõ mình ở ngoài thư phòng nghe được tiếng của mẹ Ôn Hoàn liền dùng sức đẩy cửa đi vào nhưng lại thật không ngờ sẽ nhìn thấy một màn dơ bẩn như vậy. Xung quanh bàn làm việc rơi đầy tài liệu và sách, còn Hiếu Cầm thì bị đặt ở trên bàn đọc, quần áo trên người bị trút bỏ rơi trên mặt đất, dĩ nhiên trên mặt đất ngoài quần áo của bà ấy ra thì còn có của Thành Dân Sơn. Hai người cứ trần trụi triền miên như vậy, bà nhìn thấy vẻ mặt Hiếu Cầm không có nhiều bằng lòng, cũng nhìn ra vẻ mặt của Thành Dân Sơn lúc đó có bao nhiêu khoái trá, thậm chí bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần hai người gần nhau đều không nhìn thấy vẻ thỏa mãn của ông ta như vậy.
Lúc nhìn thấy bà đứng ở cửa Thành Dân Sơn có chút bối rối liền từ trong thân thể Hiếu Cầm lui ra ngoài, thậm chí còn không quan tâm tới mình mà cầm quần áo của mình lên đắp cho Hiếu Cầm đang


The Soda Pop