
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341241
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.
a?
"Người khác cho em, em tra được trước đây sở dĩ ba bị người ta tố giác rồi cuối cùng ích kỷ sợ tội nhảy lầu nhưng thật ra phía sau đều là do Thành Dân Sơn sắp xếp tất cả." Ôn Hoàn giơ tay lấy lại những tài liệu trong tay anh rồi bỏ vào trong túi, mấy thứ này đối với cô rất quan trọng, cô cần nhờ những thứ này để dồn Thành Dân Sơn vào chỗ chết!
Cầm tập tài liệu trong tay, giọng nói của Ôn Hoàn có phần lành lùng tàn nhẫn nói: "Em muốn đem tất cả những việc ông ta đã làm với ba em trả lại hết cho ông ta!"
Lục Thần nhìn cô, sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến cho anh dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, có phải em biết điều gì rồi hay không? Ai nói với em chuyện đó?"
Anh hỏi như vậy làm Ôn Hoàn nhớ tới những điều Tưởng Tuệ Phương nói với cô, cắn môi có phần nói không ra lời, cô đau lòng cho mẹ, cảm thấy uất ức thay cho mẹ, càng nghĩ vậy sự căm hận trong lòng với Thành Dân Sơn càng tăng lên, tay nắm chặt tập văn kiện tăng thêm không ít sức.
"Tiểu Hoàn." Nhìn cô như vậy Lục Thần có chút đau lòng, đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc của cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, không nói gì mà chỉ xoa nhẹ như vậy.
Sự dịu dàng của Lục Thần khiến cho Ôn Hoàn nhớ tới ba mình, nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc trước đây cả nhà cùng chung sống, nhưng vì Thành Dân Sơn nên bọn họ không thể trở lại, thậm chí mẹ còn...
Càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu, đang tựa ở trong ngực Lục Thần nhưng vẫn không kiềm chế được bật khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Thành Dân Sơn, Thành Dân Sơn sẽ chết không được tử tế, mẹ biến thành như vậy là tại ông ta hết, nhất định phải nộp những tài liệu này lên trên để cho ông ta cũng nếm mùi khổ sở như ba em năm đó..." Vừa nói tâm tình có phần kích động không nhịn được đập vào vai Lục Thần.
Nghe cô nói vậy trong lòng Lục Thần càng khẳng định thêm một ít nhưng anh không nói gì mà chỉ giơ tay vuốt ve tóc của cô, xoa dịu tâm tình của cô để cho cô dần dần bình tĩnh lại.
Ôn Hoàn ôm Lục Thần khóc một hồi lâu cho đến khi hơi mệt mới từ từ dừng lại.
Lúc này Lục Thần mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô khóc đến nỗi mũi hơi hồng và mắt có chút sưng, anh đau lòng đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt của cô, môi dán vào mặt của cô rồi hạ giọng an ủi cô: "Được rồi, không sao nữa, anh ở bên cạnh em rồi."
Ôn Hoàn vẫn còn hơi nức nở nhưng so với lúc trước đã khá hơn rất nhiều, cô không ngừng gật đầu, tay mạnh mẽ vòng quanh hông của anh.
Lục Thần hôn môi cô một lúc lâu, xác định tâm tình của cô đã thực sự bình tĩnh trở lại mới kéo cô đi về phía chiếc giường của hai người, để cho cô ngồi lên giường rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau chùi nước mắt trên mặt cho cô.
Mặc cho anh lau chùi cho mình Ôn Hoàn vẫn không nói gì nhưng mắt từ đầu tới cuối luôn nhìn anh.
Đợi đến khi Lục Thần đem chậu rửa mặt và khăn mặt vào phòng tắm rồi đi ra, lúc này Ôn Hoàn đang ngồi trên giường mới nhìn anh hỏi: "Anh đã điều tra được những gì?"
Lục Thần nhìn cô một cái, mặc dù không nói rõ là chuyện gì nhưng đương nhiên cũng hiểu cô đang hỏi cái gì, mắt nhìn cô rồi đi tới chỗ cô, song nói rất mơ hồ: "Một chút." Anh không biết cô đã biết bao nhiêu nhưng có một số chuyện anh không muốn để cho cô biết, cho dù kêu anh nói anh cũng không nói được, nếu như có thể anh thực sự muốn giấu cô cả đời.
"Chuyện của mẹ anh đã tra ra được có phải không?" Ôn Hoàn nhìn anh nhưng không chắc chắn lắm.
Nghe vậy Lục Thần cũng nhìn cô một lúc lâu không nói gì, anh bước tới nhẹ nhàng ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Trong lòng có chút tức giận liền dùng sức đẩy anh ra, mắt đỏ lên nhìn anh nói: "Anh đã biết từ lâu sao lại không nói cho em, mẹ bị uất ức lớn như vậy anh dựa vào cái gì mà không nói cho em biết!" Ôn Hoàn la to, giọng nói rất lớn tiếng, thậm chí vẻ mặt bắt đầu có phần hung dữ.
Lục Thần mặc cho cô trút hết tâm tình của mình, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô thậm chí để kệ cho cô giơ tay đánh lên người anh, không giữ tay lại cũng không đẩy cô ra.
Tâm trạng của Ôn Hoàn rất kích động, trong lòng cũng rất phẫn nộ và tức giận nhưng cũng phải tất cả đều là vì tức Lục Thần mà là giận mình nhiều hơn, giận mình đã nhiều năm trôi qua vậy mà không biết một chút nào trước đây mẹ bị uất ức lớn như vậy, không biết một chút nào trước đây trong lòng mẹ đã có bao nhiêu đau khổ.
Càng nghĩ nước mắt trên mặt Ôn Hoàn càng tuôn rơi nhiều hơn, không ngừng được nước mắt, thậm chí còn có phần khóc không thành tiếng.
Thấy cô khóc ngã cả xuống giường, Lục Thần đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng của cô, an ủi cô nói: "Được rồi, không sao rồi, đều đã trôi qua."
Ôn Hoàn cũng giang tay ôm thật chặt lấy anh, khóc hu hu ở trên người anh, thậm chí nước mắt nước mũi còn trút hết vào quân phục vẫn chưa kịp thay ra của Lục Thần.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, giọng của mẹ Lục vang lên ở bên ngoài: "A Thần, Tiểu Hoàn, các con xảy ra chuyện gì ở trong đó, sao mẹ lại nghe thấy tiếng T