
Cha Con Tranh Sủng: Mẹ! Cha Không Phải Người !
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341223
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.
iểu Hoàn khóc?"
Lục Thần quay đầu liếc nhìn cửa phòng rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Hoàn.
Dĩ nhiên Ôn Hoàn cũng nghe được tiếng gõ cửa của mẹ, cô chậm chạp lui từ trong ngực của Lục Thần ra, nhưng nhất thời không thể ngừng ngay nước mắt trên mặt được mà chỉ có thể thút thít liên tục giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt mình.
Thấy vậy Lục Thần quay về phía cửa cất giọng hô to: "Mẹ, bọn con không sao, mẹ đừng lo lắng."
Trương Kim Lan ở ngoài cửa vẫn thấy có chút không yên tâm bèn tiếp tục gõ cửa nói: "Mau lên, mở cửa ra, mẹ vào xem Tiểu hoàn."
Nghe Trương Kim Lan bên ngoài nói như vậy Ôn Hoàn ở trong phòng vội vàng nói: "Mẹ, con, con thực sự không làm sao, mẹ quay về phòng ngủ đi." Lúc nói chuyện giọng nói vẫn còn mang theo âm mũi dày đặc, rõ ràng đó là tiếng sau khi khóc.
Nghe thấy Ôn Hoàn nói, Trương Kim Lan ngoài cửa vẫn còn hơi không yên tâm tiếp tục nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, có phải con khóc hay không?" Giọng nói kia mang theo âm mũi rõ ràng là đã khóc.
"Không, không có, mẹ nghe lầm rồi." Ôn Hoàn giải thích, lúc nói còn không ngừng giơ tay lau nước mắt trên mặt mình, mặc dù nước mắt đã dừng lại nhưng đôi mắt khóc vừa hồng vừa sưng.
Lục Thần ngồi ở bên cạnh đau lòng, với tay lấy chiếc khăn tay để ở tủ đầu giường lau mặt cho cô.
Thấy Ôn Hoàn ở trong phong kiên trì nói không có chuyện gì, Trương Kim Lan bên ngoài cũng không tiếp tục khăng khăng đòi bọn họ mở cửa nữa mà nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, nếu A Thần ăn hiếp gì con thì con nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng ở phe của con, biết không?"
Ôn Hoàn cảm động, lại tiếp tục muốn rơi lệ, cô không ngừng gật đầu sau đó nhớ ra Trương Kim Lan ở bên ngoài không thể nhìn thấy nên vội vàng trả lời: "Vâng, con biết rồi."
Nghe cô nói vậy lúc này Trương Kim Lan mới yên tâm xoay người rời đi.
Đợi đến khi Trương Kim Lan bên ngoài đã rời khỏi, trong phòng hai người cứ ngồi trên giường mặt đối mặt nhìn nhau như vậy, tâm tình của Ôn Hoàn so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có cặp mắt khóc hơi sưng khiến Lục thần nhìn có phần đau lòng.
Khẽ thở dài, Lục Thần một lần nữa đứng dậy đi tới phòng tắm lấy khăn mặt nóng đưa cho Ôn Hoàn. Ôn Hoàn nhận lấy rồi đem khăn mặt đắp lên hai mắt của mình xong nhẹ nhàng dựa vào giường.
Thấy cô nằm như vậy Lục Thần mới chậm rãi mở miệng giải thích: "Chuyện của mẹ là khi anh điều tra Thành Dân Sơn mới biết được, anh không nói cho em là vì anh không biết nói thế nào với em, với lại anh cũng không muốn cho em biết." Anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng cô như bây giờ, có một số chuyện không nên biết không hẳn là không tốt.
Ôn Hoàn cắn mạnh môi mình, mắt vẫn còn bị khăn ấm che kín.
Lục Thần nhìn cô tiếp tục nói: "Có thể ở trong mắt em sự thật năm đó đối với em rất quan trọng nhưng với anh mà nói, tâm trạng của em với anh còn quan trọng hơn. Kể từ ngày chúng ta kết hôn trở đi anh đã tự nói với mình, em là người phụ nữ của anh, cả đời này anh phải chú ý che chở cho em, không để cho em bị chút xíu tổn thương nào, anh không mong muốn nhất chính là nhìn thấy nước mắt trên mặt của em."
Ôn Hoàn nghe anh nói vậy càng cắn môi mạnh hơn, thậm chí các đầu ngón tay cũng bắt đầu nắm chặt lại.
Lục Thần đều nhìn thấy hết những biểu hiện của cô, cúi người thấp xuống lấy chiếc khăn mặt đang đắp ở trên mắt cô ra rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt vẫn còn hơi run rẩy của cô, cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô, thấp giọng nói lời xin lỗi: "Bà xã à, anh xin lỗi."
Ôn Hoàn chậm rãi mở mắt ra, cô đâu có trách anh mà chỉ trách bản thân mình, oán hận trong lòng cũng không phải do anh tạo ra. Cô lắc đầu giơ tay lên vòng quanh cổ anh, song lại có chút muốn khóc, mắt và mũi bắt đầu đỏ lên có cảm giác hơi nóng.
Thấy vậy Lục Thần khẽ cười đưa tay xoa nhẹ mặt cô đầy vẻ yêu thương, chăm chú nhìn cô nói: "Đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp."
Ôn Hoàn nghẹn ngào, mắt bình tĩnh nhìn lại mắt anh hỏi: "Không xinh đẹp thì anh sẽ không muốn em nữa sao?"
Lục Thần lắc đầu nhìn cô thề: "Vĩnh viễn không bao giờ." Vợ của anh đời này chỉ có một người đó chính là Ôn Hoàn.
Ôn Hoàn cúi đầu bật cười, tay ôm thật chặt lấy cổ anh, nói ở bên tai anh: "Ông xã, xin lỗi, không phải em cố ý muốn nổi giận với anh mà chỉ là trong lòng rất khó chịu nên mới..." Ôn Hoàn nói nhưng lại không thể nó tiếpi nữa, chỉ cần nghĩ đến trong lòng vẫn rất khó chịu.
Lục Thần gật đầu, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô, khẽ thấp giọng nói: "Anh biết, anh đều biết." Giống như dỗ dành một đứa bé, kiên trì một lần lại thêm một lần nữa.
Cả đêm Ôn Hoàn nằm ở trong lòng Lục Thần một chút buồn ngủ cũng không có. Lục Thần ôm cô, tay không ngừng khẽ vỗ về lưng của cô, từ đầu tới cuối đều không dừng lại động tác.
Sáng hôm sau thậm chí trời còn chưa sáng Lục Thần đã rời giường, nhưng anh không đi vào phòng vệ sinh mà cầm điện thoại di động đi tới ban công.
Ôn Hoàn không nghe được anh ở bên ngoài ban công nói cái gì những cũng đoán được một ít, nhìn thoáng qua tập tài liệu anh đặt ở đầu giường, có lẽ đây chính là lúc lấy lại công bằng cho nhà họ Ôn và mẹ