The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341647

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1647 lượt.

à tiếp thu được ý nghĩ của bà.
“Con đi gặp nó?” Sắc mặt bà Tu rất tệ, giọng điệu cũng không tốt.
Tu Dĩnh cũng không chối, cười hì hì “Mẹ, không phải mẹ đã biết trước rồi à?”
“Bớt cợt nhả cho tôi, cô đã hứa với tôi sẽ cắt đứt với nó, tại sao lại quay lại rồi?”
“Mẹ, con hứa chia tay với Tiểu Hùng hồi nào? Mẹ đừng có nói lung tung được chứ? Cho dù mẹ có đồng ý hay không, con vẫn quen Tiểu Hùng, hơn nữa con đã quyết định kết hôn rồi.” Tu Dĩnh cố ý chọc tức bà Tu, tuyệt đối cố ý, từ gương mặt co rúm lại của bà là thấy, bà bị chọc tức.
Bà Tu tức giận không nhẹ, chửi “Ai cho mày kết hôn? Trong mắt mày còn coi tao là mẹ không?”
“Lúc trước con quá tôn trọng mẹ nên mới để mẹ có cơ hội làm hại Tiểu Hùng. Mẹ à, mẹ hận Tiểu Hùng bao nhiêu mới có thể khiến mẹ ác độc hủy đi tương lai của anh ấy như thế? Lần này nếu không phải tiểu đoàn trưởng của anh ấy ra sức che chở, anh ấy làm gì có tiền đồ rực rỡ như bây giờ? Đứng nhất toàn quân khu, thành tích này không phải ai cũng đạt được. Phương Thành kia làm được không? Thủ trưởng quân khu cũng nói, chỉ cần anh ấy bằng lòng có thể đến quân khu làm việc bất cứ lúc nào. Lúc trước mẹ cứ nói anh ấy không có tiền đồ, bây giờ Tiểu Hùng đã lên quân hàm rồi, là một sĩ quan rồi, hơn nữa còn được lãnh đạo cấp cao thưởng thức, mẹ không thể phản đối nữa chứ?” Tu Dĩnh chặn họng, làm bà Tu hết đường nói.
“Ai biết nó có yêu mày thật không, hay là nhìn trúng điều kiện của mày.” Hồi lâu, bà Tu phun ra một câu.
Tu Dĩnh cảm thấy rất bất lực. Kết quả thế nào mẹ cô cũng tìm được lý do, bảo cô làm sao không đau lòng cho được?
Những ngày huấn luyện của Hùng Khải ở trường quân sự rất vất vả, ngoài huấn luyện học tập ra là nhớ cô. Ba tháng ở trường quân sự, điện thoại của anh bị nộp lên trên, anh hết đường trò chuyện với cô mỗi ngày, đành cố gắng đi xếp hàng ở điện thoại công cộng, nếu xếp hàng được thì nói chuyện với Tu Dĩnh, không xếp hàng được, anh sẽ viết thư.
Ở trường mấy tháng, anh không thể ra ngoài, nói trắng ra là huấn luyện ma quỷ. Chẳng những thể lực, còn có các khóa lý luận và chuyên nghiệp. Tu Dĩnh xót Hùng Khải, từng lén lút một mình ngồi tàu tới thăm anh, nhưng anh lại không thể ra ngoài. Hai người chỉ có thể nhìn nhau qua cánh cổng trường quân sự, không thể ôm nhau. Nỗi khổ tương tư này khác nào Ngưu Lang và Chức Nữ cách một dải Ngân Hà, lúc ấy nước mắt Tu Dĩnh tuôn như suối. Hùng Khải từng nghĩ tới chuyện lén trèo tường ra ngoài gặp Tu Dĩnh, nhưng lãnh đạo trường cứ như biết Tu Dĩnh tới, ngay lúc này lại liên tục kiểm tra bên ngoài ký túc xá của anh, tất cả kế hoạch đều ngâm nước nóng.
Một mình Tu Dĩnh lặng lẽ trở về. Trên tàu, cô không nhịn được khóc nức nở, những ngày thế này bao giờ mới kết thúc? Lúc này Hùng Khải gọi điện tới “Cục cưng, xin lỗi em, để em chịu khổ. Chỉ cần ba tháng thôi, chỉ cần anh thông qua sát hạch, ba tháng sau anh có thể về lại đơn vị rồi, chừng đó chúng ta không cần khổ thế này.”
“Tiểu Hùng, em nhớ anh, rất nhớ anh…” Trong điện thoại, Tu Dĩnh không kềm nổi khóc lớn. Cô rất hoài niệm vòng ôm của Tiểu Hùng, hoài niệm Tiểu Hùng chăm sóc, nhưng hiện giờ trừ điện thoại lạnh băng ra, gì cũng không có, thấy mặt lại không thể nắm tay, cùng nhau vượt qua nhung nhớ.
Những ngày đầu là khổ sở nhất, về sau từ từ mới tập thành thói quen. Ngày hôm đó, khó khăn lắm mới xếp được hàng, gọi điện cho Tu Dĩnh đang ở xa ngàn dặm, lại nghe tiếng Tu Dĩnh bên kia cười ngốc nghếch.
“Tiểu Hùng, em có rồi.” Vốn Tu Dĩnh định chọc anh nhưng mở miệng ra liền nói luôn đáp án.
Mới đầu mang thai, cô không hay biết mình đã có bầu. Kinh nguyệt đến trễ nửa tháng, cô còn chưa nghĩ ra, chỉ cho rằng gần đây áp lực lớn quá nên chu kỳ mới trễ. Do chu kỳ của cô không chuẩn, lúc trước cũng từng trễ nửa tháng. Mãi đến chừng sắp một tháng, cô mới khẩn trương. Vội vội vàng vàng mua que thử thai, thử một cái phát hiện mang thai, lại sợ que thử không chính xác, ngày hôm sau liền tới bệnh viện xét nghiệm máu, lần này chứng thật, cô có thai rồi. Lúc biết mình có thai, cô mù mịt, không biết về nhà như thế nào. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, chừng sau cô dần dần bị niềm vui lần đầu làm mẹ bao phủ.
“Có…” Hùng Khải cũng choáng, nhất thời không biết nói gì.
Mấy lần gần đây hai người không dùng biện pháp, mang thai là lẽ tất nhiên. Chỉ là nghe tin Tu Dĩnh có thai thật, anh không biết phản ứng tiếp theo nên là gì, cả người còn chưa hồi tỉnh.
“Anh nói đi chứ, không muốn em có thai hả? Chẳng lẽ muốn em bỏ đứa bé này?” Không thấy Tiểu Hùng trả lời, Tu Dĩnh cũng nóng nảy. Cô biết hai người chưa kết hôn, có thai không tốt cho tương lai của Tiểu Hùng.
“Em dám, ai cho phép em phá.” Hùng Khải cảm thấy hưng phấn tới mức tế bào toàn thân căng lên, vừa nghe Tu Dĩnh nói muốn bỏ con, anh nóng ruột, giọng cũng cao hẳn lên.
Tu Dĩnh che miệng cười hờn dỗi “Vậy sao ban nãy anh không nói, em còn tưởng anh không thích em có con của anh kia.”
Bên này Hùng Khải cười nghệch ra “Không phải anh có phản ứng rồi sao? Mấy tháng rồi?”
“Ngốc, còn mấy tháng nữa, anh đi mới bao lâu chứ?