
Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341650
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1650 lượt.
có một suy nghĩ, không thể để bất cứ đôi tình nhân nào chia tay vì thực tế, nó quá đau khổ.
Hùng Khải được lãnh đạo cho phép, vui như hoa nở, nói liến thoắng “Cám ơn tiểu đoàn trưởng, cám ơn tiểu đoàn trưởng. Bây giờ em đi tìm Dĩnh Dĩnh, nói cho cô ấy biết tin này.”
Nhìn dáng vẻ háo hức nhảy cẫng lên của cậu ta, Lưu Vũ mỉm cười, nghĩ đến tình cảm của mình lại chán nản.
Em ở đâu? Chúng ta còn cơ hội gặp lại không? Trong óc hiện lên một gương mặt xinh xắn đang mỉm cười với ông, nhưng sau nụ cười ấy lại là thương cảm nói không nên lời.
Hùng Khải chạy xộc ra ngoài sân, tìm kiếm bóng Tu Dĩnh giữa dòng người đi lại như nước chảy. Khổ nỗi người bên ngoài đông quá, anh làm sao tìm được cô chứ? Móc điện thoại, bấm số của Tu Dĩnh.
“Dĩnh Dĩnh, em ở đâu?”
Đầu bên kia rất ồn, không nghe rõ tiếng, loáng thoáng nghe giọng Tu Dĩnh, nặng nhọc, hổn hển “Em ở ngoài sân… đông quá… đừng chen… ui…”
Đột nhiên điện thoại bị ngắt, gọi lại cũng không được. Hùng Khải căng thẳng, lo cho Tu Dĩnh, vội vàng chen lấn trong đám đông tìm cô. Dĩnh Dĩnh, em đừng xảy ra chuyện gì đấy. Anh nóng ruột như ngồi trên đống lửa, nhưng người đông quá, mãi mới nhích được một đoạn ngắn như ốc sên bò.
Nếu có ống kính máy ảnh chậm rãi lia lên, có thể thấy thật ra hai người chỉ cách nhau một đoạn, chừng năm chục mét mà thôi. Nhưng người đông như kiến, trước mặt cả hai toàn là người, tầm nhìn bị cản trở nên không thấy được đối phương. Cuối cùng khi cả hai chen được ra khỏi đám đông, nhìn thấy nhau, trong mắt chỉ có người kia, đột nhiên nhìn nhau bật cười.
Vất vả tựa như chen qua đám đông này vậy, lúc đám mây đen từ từ vén lên nhìn thấy mặt trời, tâm trạng vui sướng không cách nào hình dung được, đó là chuyện vui sướng cỡ nào.
Tựa như tình yêu giữa anh và Tu Dĩnh, lúc tình yêu lâm vào khốn khó cũng như đám đông kia, khi bà Tu kiên quyết phản đối giống như bị đám đông chen lấn, có lẽ khiến người ta thở không nổi, song nếu anh không nỗ lực đẩy họ ra, anh vĩnh viễn không nhìn thấy ban mai.
Dĩnh Dĩnh, chúng ta kết hôn đi. Hiện giờ Hùng Khải muốn nói điều này nhất, quả thật cũng đến lúc rồi.
Tiệc Ăn Mừng
Tu Dĩnh còn đang mải chìm trong câu nói của Hùng Khải: chúng ta kết hôn đi.
Cô biết anh nghiêm túc, anh đã nghĩ đến từ sớm, lúc anh cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn vỏ đạn trong bụng xe tăng, anh đã muốn cưới cô rồi. Nếu không phải sau đó mẹ tới làm ầm lên, nói không chừng giờ anh đã nghĩ tới việc làm báo cáo kết hôn trình lên rồi.
Hùng Khải nói cho cô biết, anh muốn cô gả cho anh lâu rồi, nhưng vì hiện giờ việc thăng hàm sắp đến, tuổi lại không tới 25, làm báo cáo kết hôn không ổn, cộng thêm bà Tu phản đối nên cứ mãi đè chuyện này xuống. Lần này quán quân là anh, sư đoàn đã thông báo, lần này ai có thể giành được giải quán quân tỷ đấu của quân khu thì trực tiếp thăng hàm. Mà anh đoạt quán quân cơ giới, thăng hàm đã không phải là chuyện thấp thỏm chờ đợi nữa, vì thế anh muốn một khi đến tuổi lập tức làm báo cáo kết hôn. Bà Tu chẳng qua làm khó cũng vì anh là hạ sĩ quan mà thôi, khi anh thăng hàm thành công rồi, có lẽ cản trở sẽ ít đi nhiều.
Hôm ấy, anh đưa Tu Dĩnh đến nhà hàng Lưu Vũ chọn, nhà hàng này cách sân thi đấu không xa. Nghe nói là do một chị vợ lính mở, vì thế quân nhân đến ăn cơm luôn được ưu đãi, Lưu Vũ chọn chỗ này ít nhiều gì cũng vì nguyên nhân đó.
“Tiểu Hùng? Tới rồi à, sao không lại đây, đứng ngơ ra đó làm gì?” Lưu Vũ vô tình ngước lên, thấy Hùng Khải đứng đó bất an liền gọi.
Phương Thành đang nói chuyện với hai vị sư huynh, nghe giọng Lưu Vũ lại thấy buồn bực, cái tên này quen thế, không phải là hắn chứ? Đang nghĩ, quay đầu nhìn người tới, thấy bóng người quen thuộc thì cả người đờ ra. Thế giới này nhỏ thật, đi đâu cũng gặp. Nhìn tay Hùng Khải nắm chặt tay Tu Dĩnh, trong lòng anh ta không biết là tư vị gì, hai bàn tay giao nhau trong mắt anh ta thật là chói.
“Nào nào nào, tôi giới thiệu một chút. Đây là cậu lính đắc ý nhất của tôi, quán quân tăng thiết giáp lần này. Hùng Khải, vị này là người tôi muốn long trọng giới thiệu với cậu, bạn học kiêm phần tử ngoan cố, trưởng ban quân khu Từ Lỗi.”
Hùng Khải nhìn Từ Lỗi, đứng thẳng người, giơ tay chào ông: “Chào thủ trưởng.”
Từ Lỗi đáp lễ, bắt tay với anh “Giỏi lắm, thằng nhóc, không làm mất mặt tiểu đoàn trưởng nhà cậu.”
“Đều nhờ lãnh đạo dạy dỗ nghiêm.” Hùng Khải trả lời, lại kéo Tu Dĩnh cười giới thiệu “Hai vị thủ trưởng, đây là đối tượng của em, Tu Dĩnh.”
“Tu Dĩnh?” Từ Lỗi nhíu mi, bừng tỉnh “Là cô à, cô bé.”
Mọi người đều sửng sốt, Tu Dĩnh hỏi “Thủ trưởng biết em?” Tuy cô nghe cái tên Từ Lỗi này có vẻ rất quen nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, chẳng lẽ trước đó đã biết nhau rồi?
Từ Lỗi cười: “Quên có lần em gọi điện thoại cho Đồng Diệp, anh nghe máy sao? Với lại Đồng Diệp suốt ngày nhắc tới em, thời gian dài cũng bén rễ luôn rồi.” Ông gọi với vào phòng bao “Đồng Diệp, em xem ai tới này.”
Đồng Diệp từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Tu Dĩnh thì sáng mắ