Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Tác giả: Tâm Lam

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134639

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/639 lượt.

mà là Đức Tuyển đại ca? Muội tình nguyện gả cho An ca ca, cũng không muốn gả cho hắn!"
Đức An nghe vậy trong lòng vui sướng phát điên.
Nhưng mà, ở phía sau đình, dưới tàng cây liễu có một thân ảnh to khỏe cao ngất đang rùng mình, phụt ra một tiếng gầm lạnh lùng cùng ánh mắt nghiêm nghị, cả người mơ hồ tản ra một luồng khí nóng bừng tức giận.
"Muội sao lại nghĩ như vậy chứ?" Thanh âm của Đức An có phần hơi run run. Chỉ cần nàng trong lòng nghĩ đến hắn như hắn nghĩ đến nàng, như vậy hắn sẽ cố lấy dũng khí, liều lĩnh đoạt lại nàng.
"Bởi vì An ca ca luôn tốt nhất với muội, hiểu rõ muội nhất, giống như ca ca ruột thịt của muội vậy!" Khương Đông Ly khờ dại trả lời.
Ở trong lòng của nàng, nàng đối Đức An như là huynh muội thân tình, không có đến nữa điểm giống tình yêu nam nữ, chẳng qua là nàng không phân biệt được hai dạng tình cảm này rất khác nhau.
"Thật chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An hỏi lại, trong lòng cười khổ, có phần hơi thất vọng.
"Dạ!" Khương Đông Ly ngọt ngào cười, nghiêng người qua, dùng một đôi tay nhỏ bé ôm chầm lấy vai Đức An, đem cái trán để trên cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Đương nhiên là như thế này rồi! Ngoại trừ A mã và ngạc nương ra, người làm Ly nhi vui nhất chính là An ca ca!"
Đức An nở nụ cười vừa vui mừng vừa cay đắng, đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm đen bóng của nàng. Thì thôi vậy! Nếu không thể nào làm nam nhân của nàng, có thể làm ca ca của nàng cũng tốt, ít nhất có thể mỗi ngày vẫn được gặp nàng. Biết được bản thân mình ở trong tim nàng cũng có vị trí dù nhỏ nhoi, hắn cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng… Vì sao trong lòng vẫn như rất đau vẫn rất chua xót?
Không muốn nghĩ nhiều, hắn vươn tay ra, ôm chặt Đông Ly, những ngày mà còn có thể ôm lấy nàng như thế này thì đã không còn nhiều nữa, hắn chỉ có thể nắm chắc thời khắc này, cho đến khi hắn nhất định phải buông tay!
Thấy màn tình cảm này, ở bên ngoài đình, dưới tàng cây liễu thoáng hiện thân ảnh cao lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, chứa đầy tức giận mắt đen hơi hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn ngắm hai con người đang ôm nhau bên trong ngôi đình, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười lãnh khốc ma quái…






Đêm đến, trăng ẩn sao thưa, dưới mái hiên vắng vẻ yên tĩnh, thân ảnh cao lớn, ngạo mạn của Đức Tuyển  vẫn cứ như mọi ngày, nhanh chóng chạy tới cửa phòng của Khương Đông Ly.
Khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa những trận cuồng phong sắp nổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nheo nheo lại, hắn im lặng mở cửa phòng, lướt qua hoa sảnh nhỏ (*), bước vào phòng trong, đi tới tận bên giường. (*phòng khách)
Nhấc tấm màn lên, gương mặt mềm mại trong sáng đang ngủ say của nàng lập tức đập vào mắt hắn.
Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn lên đôi gò má trắng mịn của nàng, đôi lông mày thật dài nằm trên gương mặt, hợp thành hai vòng cung nho nhỏ đầy duyên dáng, khiến cho lúc nàng đang mơ ngủ càng nhìn càng thanh khiết ngây thơ đến mê người.
Đức Tuyển cảm thấy đáy lòng mình có một cảm giác nhu tình và thương tiếc đang xông tới, nhưng vừa nghĩ tới lúc ban ngày nàng cùng với Đức An có vẻ vô cùng nồng nàn thân thiết, khiến cho cơn thịnh nộ của hắn nhanh chóng nổi lên, thay thế cho vẻ dịu dàng và thương tiếc ban nãy.
Đức Tuyển lại hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc vươn tay kéo nàng lại phía hắn, một tay kéo lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, một tay giữ chặt lấy cằm của nàng "Nói! Cả ngày hôm nay, ngươi ở cùng một chỗ với ai?" Lòng ghen tỵ bị đè nén cả ngày nơi đáy lòng rốt cục cũng không thể kiềm chế mà bộc phá ra.
Khương Đông Ly kinh hoàng trợn tròn đôi mắt hồng thủy nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất, "Ta… Ta hôm nay đều ở cùng một chỗ với An ca ca!"
Nàng thản nhiên trả lời. Trong nhận thức đơn giản của nàng, An ca ca giống như là một ca ca thân thiết, ở cùng một chỗ với hắn, nàng cảm thấy thực an tâm, thật thoải mái, căn bản không hề xét kỹ xem có chỗ nào không ổn.
Đức Tuyển sắc mặt càng khó coi. "Ai cho phép ngươi có thể cùng một chỗ với hắn?" Thanh âm lạnh lẽo của hắn tra hỏi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn vững chắc phong kín trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Khương Đông Ly căn bản không hiểu hắn đang tức khí chuyện gì, nàng và An ca ca luôn luôn cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đi dạo vườn, cùng ngắm hoa hoặc chơi cờ, có gì không đúng?
"Ta cùng An ca ca từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa cùng một chỗ với nhau, A mã và Ngạc nương chưa từng nói không thể!" Nàng ngây thơ hỏi.
Lời này này làm cho lửa giận trong lòng Đức Tuyển càng cháy rực, hắn ghen tị những năm tháng Đức An cùng nàng chung sống, cảm giác buồn bực khi bị gạt bỏ sang một bên bỗng nhiên nổi dậy, khiến hắn không thể khống chế mà gầm nhẹ với nàng: "Không cho phép ngươi và Đức An cùng nhau ở một chỗ, càng không cho phép hắn ôm ngươi, chạm vào ngươi, có nghe hay không?" Trong lời nói vừa có hàm ý chiếm hữu lại vừa nặng nề, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này hắn cũng chẳng rảnh mà xét rõ nguyên nhân.
"Vì sao lại không thể? Chúng ta trước kia cũng thường làm vậy mà!" Khương Đôn