
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134644
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.
đột nhiên chấn động một chút, hắn buồn bực đưa bầu rượu lên miệng định hớp lấy 1 chút.
Khương Đông Ly ngẩng đầu lên, chứng kiến hắn liên tục nốc rượu như đang uống nước lã, nhịn không được đi đến bên cạnh hắn, đoạt lấy bầu rượu trong tay Đức An, cau mày hỏi: "An ca ca, tại sao huynh lại uống nhiều rượu như vậy? Huynh muốn gây tổn hại đến sức khỏe bản thân sao!"
Đức An nao nao lòng, đôi mắt bao hàm nỗi đau đớn dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết đã lâu đã lâu… “Ly nhi, muội thích đại ca sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Khương Đông Ly cúi đầu, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Muội… Muội cũng không biết! Muội chỉ biết muội rất sợ hắn, mỗi lần muội nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được nên tim đập nhanh hơn, sau đó mặt đỏ lên, hắn khiến cho muội cảm giác hết hơi, muội không biết tại sao chính mình lại có loại phản ứng này!"
Đức An vừa nghe, sắc mặt đột nhiên buồn bã hẳn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Còn ta thì sao? Muội đối với ta lại có cảm giác như thế nào hả?"
Khương Đông Ly nở ra một nụ cười ngọt, "An ca ca là vị huynh trưởng hiểu rõ Ly nhi nhất nha! Cũng giống như Dận Kỳ ca ca vậy, khiến cho muội cảm thấy rất ấm áp lại an tâm."
"Cũng chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An thần sắc càng ảm đạm.
"Ân!" Khương Đông Ly khẽ nhún vai, khuôn mặt tuấn mỹ kia cố gắng che kín sự chua xót trong lòng, mãi thật lâu mà vẫn không nói nên nổi 1 câu…
Đức Tuyển trở lại trong phòng, không nghĩ tới việc nghênh đón hắn lại chính là một căn phòng vắng vẻ.
Thật vất vả mới đuổi đi được vài vị đại ca cùng hắn giao hảo thâm tình trong cung, hắn liền khẩn cấp trở về phòng, từ ngày hắn có được nàng, dục vọng hắn đối với nàng chẳng những không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại càng thêm thiêu đốt mãnh liệt.
Nhưng hắn vẫn đang khống chế được chính mình, cố đè nén xuống, chỉ vì chờ đợi đến ngày hôm nay.
Mà nàng tại sao lại không biết an phận trong phòng chờ hắn!
Đức Tuyển nheo nheo mắt tức giận, đôi mắt lạnh lùng kia nhìn đến bộ quần áo được xếp ngay ngắn trên bàn, từ mũ phượng cho đến hỷ phục, nàng thay xong quần áo đã chạy đi đâu?
Xem ra, nàng là cố ý trốn tránh hắn! Nàng nghĩ là nàng thực tránh được hắn sao? Khuôn mặt tuấn mỹ của Đức Tuyển trầm xuống, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh của tức giận, đôi con ngươi đen quắt thước cau có âm u.
Thân hình to lớn của hắn ngang tàng cất bước đi đến giữa phòng, hướng gia phó gác đêm ra lệnh nói: "Truyền Tinh nhi và Tần má má cho ta!" (*gia phó: nô tài)
"Rõ!" Gia phó nhận mệnh đi ngay lập tức.
Một lát sau, Tần má má cùng Tinh nhi sốt ruột nhanh chóng đi vào Vũ Uyên lâu.
"Không biết bối lặc gia gọi đến lão nô có gì phân phó?" Tần má má cong người xuống kính cẩn hỏi.
Đôi mắt Đức Tuyển lãnh đạm nhìn chằm chằm Tần má má cùng Tinh nhi, trầm giọng nói: "Cách cách đâu? Tại sao nàng lại không ở trong phòng chờ ta?"
"A?" Nét mặt già nua của Tần má má phút chốc hóa trắng xanh, vô cùng kích động.
“Kì lạ a! Tinh nhi tận mắt thấy cách cách ngồi ở trong phòng!" Tinh nhi vội vàng gật đầu phụ hoạ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng nói: "Mới vừa rồi là mới vừa rồi, hiện nay nàng quả thật không có trong phòng, các ngươi còn không mau đi tìm người đi!"
"Nô tỳ đi ngay!" Hai người nơm nớp lo sợ đồng thanh nói run run, ngay lập tức xoay người đi tìm - "Chậm đã!" Đức Tuyển đột nhiên lại hét lên. "Chuyện này không được kinh động đến Vương gia cùng phúc tấn, biết không?"
Tần má má cùng Tinh nhi nhanh chóng gật đầu, liền phân công nhau tìm người.
Ước chừng qua thời gian cỡ một chén trà nhỏ, Tần má má cùng Tinh nhi thở hồng hộc trở lại Vũ Uyên lâu.
"Hồi bối lặc gia, cách cách không có ở trong phòng của mình, ở hoa viên cũng không thấy người." Tinh nhi cúi đầu báo cáo.
Tần má má nói tiếp: "Lão nô đến lần lượt những nơi mà cách cách thường đến để tìm, nhưng vẫn không tìm được cách cách!"
Đức Tuyển nheo mắt lại, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Chỗ của Nhị bối lặc đã đến tìm chưa?"
Tần má má cùng Tinh nhi đồng thời trừng mắt lớn, hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó run rẩy trả lời: "Dạ, không… Không có!"
Ánh mắt âm u của Đức Tuyển phút chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo, "Các ngươi lui xuống đi! Nhớ kỹ, chuyện đêm nay không được nhắc đến với bất kì một ai!"
Tần má má cùng Tinh nhi kính sợ đồng thanh vâng dạ, lập tức nhún mình cúi chào rồi rời khỏi Vũ Uyên lâu.
Đợi các nàng đi khuất, cơn giận của Đức Tuyển lúc này mới hoàn toàn bùng nổ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nếu điều hắn suy đoán là đúng, thì xác định nàng chắc chắn là đang trốn ở chỗ Đức An. Chết tiệt, nàng dám coi thường hắn, dám không nghe lời cảnh cáo của hắn, ngay ngày đầu tiên hắn nạp nàng làm thiếp, ban đêm lại liền cậy nhờ tới nam nhân khác che chở, đối hắn mà nói thì chuyện này là một loại sỉ nhục, cũng là phản bội, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
Cả người sôi trào tức giận, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của hắn hướng tới Tây uyển nơi Đức An cư trú mà bước.
"An ca ca, huynh làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại không nói lời nào?" Khương Đông Ly