
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134556
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.
bàn tay to vỗ vỗ vào chiếc cặp táp bên cạnh.
“Như vậy mong cô nhớ kỹ tên ông chủ cũng là chủ nhà … Đường Uy Đình.”
Vào đại học, mỗi tân sinh viên đều tò mò cực điểm đối với hạ tầng cũng như con người của trường.
Nhất là đối với các thầy cô giảng viên, nam sinh viên đặc biệt có cảm hứng với nữ giảng viên, trong khi nữ sinh viên luôn có cảm tình với nam giảng viên có diện mạo thu hút, mà đây vốn không có một chút quan hệ tới việc học.
“Chị khóa trên nói thầy dạy chúng ta môn kỹ thuật làm vườn rất đẹp trai, có thật không nhỉ?” Vài nữ sinh viên túm lại, chủ đề chính chủ yếu là lời của anh chị khóa trên truyền lại theo “tin tức nội tuyến”.
“Khóa trên của tôi cũng nói như vậy nha!”
“Ngay cả phái nam cũng khen ngợi thầy sao? Nhất định là rất tuấn tú!”
“Nước khoáng?” Đây là tên kiểu quái gì? Vu Phiên Phiên nhịn không được cười phì một tiếng.
“Không phải!” Huống Quyền Thủy trừng mắt.
Từ nhỏ đến lớn tên của anh không biết bao nhiêu lần bị giễu cợt, anh đã sớm quen rồi, nhưng mà giải thích một chút vẫn là chuyện tất yếu.
“Tên của anh, Huống trong chữ “huống huống”, quyền trong “quyền lợi”, về phần Thủy thì liên quan tới thứ tự vai vế trong nhà anh! Theo sắp xếp từ trên xuống dưới là kim – mộc – thủy – hỏa – thổ, anh là con thứ ba trong nhà.
“Ha ha…” Nhìn dáng vẻ đứng đắn của Huống Quyền Thủy, Vu Phiên Phiên rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to.
Ôi, vị đàn anh này thật buồn cười!
Từ khi cô một thân một mình tới nơi đây, lúc này là lúc cô cảm thấy mình có thể cười thoải mái nhất, bản thân cô cũng đã quên chính mình bao lâu rồi không cười như vậy!
Huống Quyền Thủy nhướn mày rậm, một chút cũng không cười nổi, hơn nữa trên trán còn toát ra mấy vạch hắc tuyến, “Này, em, làm ơn giữ cho anh một chút thể diện chứ?”
Có cần cười đến khoa trương vậy không? Hừ, anh còn chưa cười cô có dáng vẻ quê mùa, cô lại cười anh!
“Xin lỗi…” Vu Phiên Phiên vẫn còn cười mỉm, vừa nhấc đầu nhìn thấy mặt đàn anh, lại cười đến tràn cả nước mắt.
Huống Quyền Thủy chỉ biết vô lực sụp vai xuống, rốt cục lấy trong ba lô một vật hình chữ nhật được gói lại, “Thôi đi, anh không so đo với em, cầm lấy, đây là quà gặp mặt cho em.”
Quà gặp mặt? Tốt như vậy sao? Vu Phiên Phiên vất vả nhịn cười, đưa tay nhận lấy gói quà hình chữ nhật.
“Cũng không có gì, chỉ là một quyển sách.” Là sách đang bán chạy – Harry Potter
“Ôi… Cảm ơn.” Vu Phiên Phiên vô cùng ngượng ngùng.
Vừa rồi cô cười lớn tiếng như vậy, giờ lại nhận quà của đàn anh, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
“Không có gì.” Huống Quyền Thủy phất tay, lười so đo với cô, “Giữa trưa ngày mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm, coi như là anh chào mừng em mới tới!”
Giữa trưa thì hơi khó, cô còn phải về nhà thu xếp bữa cơm cho “ông chủ”!
“Không cần đâu anh.”
“Không cần khách khí, coi như đã quyết định vậy đi.” Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Huống Quyền Thủy đến không cảm thấy người, đi cũng chẳng để lại bóng dáng, rất nhanh đã biến mất giữa không gian trường học rộng lớn.
Cô giật mình sửng sốt một chút, vừa vặn tiếng chuông báo vang lên, cô đành cầm quà gặp mặt của đàn anh khóa trên, ngượng ngùng trở lại phòng học.
Có lẽ lúc trước nghe các nữ sinh viên khác bàn luận nên hiện tại có chút ảnh hưởng, cô không khỏi có chút hứng thú hồi hộp chờ đợi thầy dạy “Kỹ thuật làm vườn”.
Không biết chủ thuê nhà của cô, vị đàn anh khóa trên khi nãy và thầy giáo sắp đến, ai là người đẹp trai nhất?
Miên man suy nghĩ còn chưa ra đáp án, một thân ảnh cao to đã đi vào phòng học, Vu Phiên Phiên há hốc miệng hít mạnh vào…
Trời ạ! Đó là ông chủ của cô, Đường Uy Đình
Cô chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, giống như kẻ trộm nhìn thấy cảnh sát mà lo lắng.
Đường Uy Đình tự giới thiệu ngắn gọn, cho dù không hề bày ra mị lực trước lớp học, nữ sinh viên trong phòng đã sớm mê muội nhìn anh đến đầu óc choáng váng, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là chảy thành sông.
Sau khi tự giới thiệu, đó là “nghi thức” điểm danh bất thành văn.
Đại học là giai đoạn tự do nhất của đời người, ngẫu nhiên điểm danh vốn là công việc của các sinh viên quản lớp, cho nên Đường Uy Đình thuộc loại giảng viên bị sinh viên oán giận nhất bởi sự kĩ tính này.
Sau khi điểm danh một phần ba lớp, Đường Uy Đình thoáng nhíu nhíu mi mắt, giống như phát hiện điều gì rất vui mà khẽ mỉm cười.
Nụ cười này, khiến cho vài nữ sinh viên nhịn không được mà phát ra thanh âm như tiếng hít vào thật mạnh.
“Vu Phiên Phiên?”
Trời! Chết tiệt! Cô cam đoan, tuyệt đối là tên này đang cười thầm!
Nhắm mắt, cô chùng vai xuống, không tình nguyện mà hắng giọng: “Có.”
Đường Uy Đình nhướn cao chân mày, giống như không nghe thấy tiếng trả lời của cô. Vài sinh viên ngồi gần Vu Phiên Phiên cố ý lấy tay chỉ chỉ cô, có ý nói với Đường Uy Đình là cái khúc gậy Vu Phiên Phiên đang ở đây.
“Vu Phiên Phiên, sinh viên Vu Phiên Phiên.” Dường như cố ý đối nghịch với cô, Đường Uy Đình làm như không thấy ám chỉ của các sinh viên khác, cố gắ