
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134592
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/592 lượt.
thôi mà!
“Em sao vậy?” Đường Uy Đình biết cô đang muốn trốn tránh cái gì, nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Em… Em không sao.” Cô che mắt cá chân lại, cho dù nơi đầu ngón tay chạm vào truyền đến từng cơn đau đớn, cô vẫn giả bộ như không có việc gì.
Cô không có ngu ngốc tự chui đầu vào lưới đâu.
Vẫn tiếp tục đi tới, Đường Uy Đình xoay nút bình, đổ một chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, ý đồ đã hiện ra rõ ràng, “Không sao mới là lạ, mắt cá chân sưng to như vậy.”
“Không cần!” Cô giống như muốn nhảy dựng lên, nếu không phải chân bị đau khiến cô khó khăn cử động, nhất định cô sẽ cầm chổi đuổi anh ta khỏi phòng mình.
Đường Uy Đình khó có được cơ hội này, tiếp tục chườn mặt tới trước: “Lại đây.”
“Không cần!” Giỡn với cô sao? Trông cô có giống loại con gái ai nói gì cũng nghe không?
“Mắt cá chân của em không xử lý không được!” Trừng mắt trợn trắng, Đường Uy Đình bắt đầu suy nghĩ có nên dùng vũ lực với cô không.
“Không, em dán cao dán là được rồi!” Cô thỏa hiệp, chỉ sợ anh ta thực sự thẳng tay hạ độc thủ với mình.
“Em vừa phải thôi!” Đường Uy Đình trừng mắt nhướn mày, quyết định đổi phương thức đả thông tư tưởng của cô: “Nếu em không để cho tôi xử lý chỗ sưng, ngày mai em định đi học thế nào?”
Hai mắt Vu Phiên Phiên mở lớn, đáng thương nổi lên sắc hồng, “Em ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Ngủ một giấc chỉ làm cho chân em sưng to hơn thôi!” Cô nhóc này, dạy bảo cô không mắng chửi không được, “Lại đây!”
“Không cần…”Cô vừa mới nhìn thấy rượu thuốc đã đau, sao có thể để cho anh ta xoa bóp cho mình?
“Tôi cảnh cáo em nha, nếu em cứ cố chấp, tôi sẽ “bắt nạt” em đấy!” Ha ha, lúc này anh có nhiều lợi thế nha, có thể uy hiếp được cô!
Vu Phiên Phiên trừng mắt không dám tin nhìn anh ta, “Thầy thật không ra gì!” Anh ta là giáo viên nha, dám nói ra lời ti tiện như vậy, thật sự hơi quá đáng!
“Tôi giúp em bóp chân, nếu không, tôi sẽ giống như lúc nãy ôm em đến trường, tự em chọn đi.”
“A…. cứu mạng a…”
Thanh âm thê lương vang vọng từ căn phòng nữ tính xinh đẹp truyền ra, may mắn ngôi nhà này ở cách khu dân cư đông đúc một khoảng khá xa, nếu không chỉ sợ hàng xóm sớm đã nhiệt tình gọi điện thoại báo nguy.
Thanh âm kia thoạt nghe giống như trong phòng đang phát sinh vụ án giết người.
“Không cần, đau quá nha!” Giọng nữ mang theo thanh âm nỉ non thoát ra từ đường mũi, giống như đang bị tra tấn thật thảm hại.
“Đừng có nhúc nhích! Không cho phép lộn xộn, một lát nữa là xong!” Tiếng người đàn ông không có một chút thương hương tiếc ngọc, thanh âm có chút không kiên nhẫn và vội vàng xao động.
Tay nghề của thầy “cứng” hơn ba cô nhiều, càng xoa bóp càng như tra tấn ở địa ngục.
“Ai bảo em bị trậc cổ chân làm gì?” Tự làm tự chịu đi.
Vu Phiên Phiên dùng đôi mắt ngập nước trừng lớn nhìn anh: “Vì sao em bị trật? Nếu không phải thầy đuổi theo em, em có thể ngu ngốc mà trật mắt cá chân không?”
Tay của Đường Uy Đình khựng lại, dường như không nghĩ tới cô sẽ phản bác lại như vậy.
“Em vốn ngốc mà.” Tức cô quá, bàn tay trên mắt cá chân sưng đỏ của cô bất ngờ chà xát tạo áp lực, khi nghe thấy tiếng cô thét chói tay khóe miệng anh khẽ nhếch, trong lòng tràn ngập khoái cảm biến thái vì được trả thù.
“A! Đau quá,..” Cô khóc kêu lên, ánh mắt tránh cứ bắn về phía anh bừng lửa giận.
Đường Uy Đình rút khăn giấy, lau khô rượu thuốc còn dính trên chân cô, sau đó bôi thêm một lớp thuốc mỡ, “Được rồi, mấy ngày nữa cẩn thận một chút, có gắng đừng đụng tới chỗ bị thương.”
Sao có thể không đụng đến? Cô là người, người đi bằng hai chân, yêu cầu của anh ta căn bản mà nói thật nhảm nhí!
Trừ khi cô không ra khỏi nhà, suốt ngày ở trong phòng, không cần nấu cơm cho anh ta anh may ra còn có thể.
“Để mắt cá chân của em mau lành, mấy ngày nữa không cần chuẩn bị cơm cho tôi.” Anh xoay người nói, cầm lấy chai rượu thuốc và thuốc mỡ chuẩn bị chạy lấy người.
Sao? Tốt như vậy sao?
Làm sao mà thầy biết suy nghĩ của cô? Chẳng lẽ thầy có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác?
Bỗng nhiên rùng mình, như có một dòng nước ấm quanh quẩn trong lòng cô, phút chút ấn tượng tốt với thầy nhanh chóng tăng lên khiến cô không khỏi cảm thấy suy nghĩ tiểu nhân của mình thật đáng xấu hổ.
Khi Đường Uy Đình sắp sửa bước ra khỏi cửa phòng của cô, rốt cục cô cũng mang theo một chút áy náy nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
“Cám ơn thầy.”
Mới bắt đầu thích ứng cuộc sống ở trường học, nên thời gian cạnh tranh thú vị cũng bắt đầu triển khai.
Các hội sinh viên dường như là nơi các sinh viên đều biết đến, bởi vậy sau buổi lễ đón chào tân sinh viên, các hội học sinh bắt đầu tiến hành tuyển nhận hội viên mới, cạnh tranh rất kịch liệt, chỉ có thể dùng tới từ “đầu rơi máu chảy” mà hình dung.
Mang theo cái chân bị thương mỗi ngày lê lết qua quảng trường của trường đại học, Vu Phiên Phiên có đủ lời mời của các hội sinh viên, có nhiều cái thú vị, nhưng cũng tương đối cảm thấy đau đầu.
“Em khóa dưới, đến đây, cùng tham gia với hội sinh viên biện luậ