XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134792

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/792 lượt.

Mây đen nặng nề bao phủ cả bầu trời, không khí ngột ngạt làm mọi người gần như không thở nổi, cộng thêm mưa xối xả như trút nước từ sáng sớm đã không ngừng, khắp nơi đều ướt sũng, càng khiến mọi người cảm thấy phiền não.
Giữa thời tiết như thế trên con đường này người đi đường không có vẻ gì lo lắng, bên cạnh ban công nho nhỏ cũ nát, những nước mưa rơi xuống bắn tung toé văng vào một thùng giấy nhỏ, bên trong thùng giấy phát ra âm thanh rất nhỏ, thế nhưng không ai quan tâm tới sinh linh bé nhỏ bên trong thùng giấy ấy cả.
Không biết bao lâu sau, âm thanh ở đó càng lúc càng yếu ớt đi, bỗng nhiên một đôi giầy da dính nước mưa dừng lại trước thùng giấy. . . . . .
"Mày cũng bị vứt bỏ à?" Giọng nói khàn khàn vang lên hòa cùng tiếng mưa, giọng nói rõ ràng lạnh lùng khiến người bên ngoài khó có thể phát hiện hay hình dung ra nỗi đau và bi thương trong đó.
Giống như nghe được lời nói thì thầm giữa không khí lạnh lẽo ẩm ướt, bỗng dưng sinh linh bé nhỏ bên trong thùng giấy khẽ động đậy, ngẩng mặt lên rồi chậm rãi mở mắt, một đôi mắt xanh biếc long lanh nhìn chằm chằm đón nhận ánh mắt của chủ nhân giọng nói vừa thì thầm, sạch sẽ trong sáng giống như thiên thần trên thiên đường.
Lười phải nói nhiều, người làm đang gọi tôi rồi. . . . . .
"Độc Nhãn, ăn cơm."
Bên trong phòng cũ kỹ mang phong cách pha trộn, một giọng nói đàn ông lạnh lùng trong trẻo dễ nghe từ trong không khí truyền tới, một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế mà xinh đẹp, nhìn thoáng giống một cô gái có dáng vẻ đàn ông gầy gò hiếm có, nâng khoé môi lên tuyệt đẹp, đôi mắt đen chăm chú nhìn cách đó không xa một đôi mắt xanh lục.
"Meo meo"
Phát ra tiếng kêu, Độc Nhãn ── toàn thân trắng tuyết, duy chỉ có xung quanh con mắt trái có một vùng lông đen, giống như mang bịt mắt. Đầu tiên con mèo lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó thu lại vẻ hung dữ nhẹ nhàng nhảy xuống ghế sa lon, chuyển động thân thể to gấp hai lần mèo bình thường tới trước mặt người đàn ông, vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến hưởng thụ những thức ăn cao cấp trong bát, liên quan tới vấn đề giảm cân cùng giữ dáng, không tồn tại trong đầu con mèo béo ú tròn trịa kia.
"Độc Nhãn nhìn mày không ra hình dạng mèo nữa rồi!" Bỗng dưng, một người đàn ông thân hình cao lớn, tướng mạo cân đối, vừa nhìn khối khổng lồ kia không giống như con mèo Độc Nhãn vẫn đang cố gắng chui đầu vào bát thức ăn, thì không khỏi lắc đầu cười nói, đồng thời bị một người một mèo liếc mắt.
"Meo meo!" Không lễ độ! Đại gia tôi vóc dáng uyển chuyển, lại dám nói tôi không phải hình dáng mèo? Bất mãn ngẩng đầu lên kháng nghị, Độc Nhãn mài móng vuốt đầy vẻ uy hiếp, không ngại bất cứ lúc nào xông lên cào, trên mặt mèo đầy vẻ hung ác dữ tợn giống như khắc bốn chữ to đùng "Gọi tôi lưu manh".
Bên cạnh, chủ nhân con mèo lưu manh ── Tề Thiệu Khải gương mặt xinh đẹp tinh tế không có phản ứng gì, giọng nói trong trẻo lạnh lùng."Sao lại tới đây?"
"Mang đồ ăn tới." Nhắc tới liền quơ quơ hai túi thức ăn lớn trong tay, người đàn ông cao lớn phong cách điềm tĩnh ── Ôn Thiệu Hằng mỉm cười nói: "Tôi dám lấy toàn bộ gia sản đánh cuộc, trừ thức ăn cho mèo Độc Nhãn cùng sữa tươi bên ngoài, trong phòng này khẳng định không tìm được bất kỳ đồ ăn gì."
A. . . . . Anh biết rất rõ cái này bởi vì ở nước ngoài du học nên biết, ở Đài Loan du học sinh tiếng tăm lừng lẫy, lén lút bị đùa là "Băng sơn quái nhân".
Băng sơn dĩ nhiên là chỉ vẻ bề ngoài của Tề Thiệu Khải, phong cách cùng thái độ ứng xử với người; mà quái nhân. . . . . . một người có thể bởi vì sợ vật nuôi đói bụng, đã đi hai tiếng đồng hồ trong tuyết để mua về một túi thức ăn lớn cho mèo, hơn nữa lại đem một chú mèo hoang nuôi giống như heo, nhưng lại không chút nào coi trọng tới cái bụng của mình, có thể liên tục trong mấy ngày dựa vào sữa tươi mà sống, giống như không ăn cơm mà chỉ ngửi hương, sắp mọc cánh thành tiên, người như thế còn có thể không tặng cho anh ta một chữ “Quái” sao?
Hình như bị anh ta nói đúng, mặt Tề Thiệu Khải không thay đổi chỉ khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới “Người tạp vụ” không mời mà đến, mình ngồi ở trên ghế sa lon lật xem quyển sách trên tay.
Sớm quen với thái độ lạnh nhạt này của anh, Ôn Thiệu Hằng cười cười, xách theo hai túi thức ăn lớn đi xuống bếp, đồng thời lời nói quan tâm truyền tới."Thiệu Khải, không hy vọng xa vời bạn biết bật bếp nấu cơm, cho nên mua đồ ăn dùng được lò vi sóng, trước bỏ vào trong tủ lạnh, đói bụng lúc nào thì phiền bạn làm một việc, đem đồ ăn cho vào lò vi sóng hâm lại, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Nếu ngay cả việc như vậy cũng lười, vậy anh thật sự không có cách gì nữa.
". . . . . ." Không buồn lên tiếng, không muốn trả lời.
"Thiệu Khải, có nghe thấy mình nói gì không? Đừng có ba bữa cơm chỉ uống sữa tươi thôi. . . . . ." Phía phòng bếp liên tục truyền đến giọng càu nhàu.
"Meo meo. . . . . ." Chẳng biết lúc nào, Độc Nhãn ăn xong đồ ăn của mình, thân thể mập mạp nhanh nhẹn nhảy lên đùi Tề Thiệu Khải, lấy cái mặt béo ú tròn vo dụi dụi vào tay anh.
"Anh ta vẫn t