
Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút
Tác giả: Thiên Mỹ Khả
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134782
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/782 lượt.
iọng lạnh lùng- “Con đang nói cái gì hả?”
Một câu của mẹ làm Triệu Di Vân giật mình. Cô tim đập hơi nhanh, phải bình tĩnh lại. Bao năm qua mẹ vẫn làm cô thấy sợ bởi vẻ lạnh lùng ấy mà.
“Con về phòng.”- biết chiến tranh sắp nổ ra, lại không có hứng nghe ca hát miễn phí, Cố Hạo Văn lẳng lặng nói một câu rồi về phòng.
Cố Hạo Lâm và Cố Di Y thấy tình thế không ổn, nhìn nhau gật đầu rồi lủi ra ghế sofa, bao năm qua chị hai đối với họ vẫn là không vừa mắt nha. Theo như lời kể của ông bà nội, khi họ mới sinh ra, Triệu Di Vân đã ít lui tới. Khi họ hai tuổi thì chị hai đã biết cách nhờ người rao bán trẻ con trên mạng rồi.
Bởi vì sao? Bởi vì mẹ sinh họ ra nên chị ít được sủng hơn chứ sao? Nhưng cha mẹ vốn đối xử công bằng. Tại chị hai cả nghĩ đấy thôi.
“Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi? Hai em không hủy hoại cuộc đời con.”- Triệu Mạn Di đối với chuyện Triệu Di Vân ghen tị với hai em ban đầu không để ý, nhưng bây giờ mấy đứa đều lớn cả rồi mà.
“Con biết rồi mà.”- Triệu Di Vân xịu mặt xuống.
Đúng lúc này, Cố Hạo Thần- cứu tinh của Triệu Di Vân xuất hiện.
“Cha…”- Triệu Di Vân kêu lên cầu cứu. Cha vốn là rất cưng chiều cô nha.
Cố Hạo Thần ấy thế mà nhìn bà xã một lúc rồi quay ra.
“Cả bốn đứa các con mới là hủy hoại cuộc đời cha.”- rồi anh nhanh chóng đẩy Triệu Di Vân cùng hai đứa nhỏ ra bên ngoài.
Anh mới chính là kẻ thua thiệt nhất. Một mình chống lại bốn đứa con cơ mà.
Triệu Mạn Di ôm đầu gục trên bàn làm việc. Năm đó có phải cô đã sai khi lơ là cảnh giác, để đến giờ chịu hậu quả không? Một nhà sáu người, nhưng có đến bốn đứa con, mà lại còn thêm một kẻ chẳng khác trẻ con là mấy.
Thật mệt mỏi.
Nhìn đứa ông chồng đang chăm chú nhìn mình, cái ánh mắt kia.
Ôi không phải đấy chứ? Triệu Mạn Di thầm kêu rên, cô khi nào vấp phải loại đãi ngộ này?
Nhưng thôi, vẫn là kết cục hoàn mỹ phải không?
Con gái 22 tuổi
“Con mới là không sợ mẹ, cha à, có nhất thiết phải vậy không? Con mới 22 mà thôi, còn đang học đại học, không phải mẹ muốn tống tiễn con ra ngoài chứ?”- Triệu Di Vân ai oán than trời than đất, bộ dạng một khuôn mẹ đúc ra nhưng lại là một cô nàng thích náo loạn. Đôi môi xinh đẹp cong lên.
Cố Hạo Thần bỏ tờ báo xuống, năm tháng trôi qua nhưng anh vẫn ngày trở nên chín chắn, nhưng có một điều không thay đổi là tình yêu dành cho Triệu Mạn Di và gia đình.
“Nên cân nhắc trước khi nói không sợ mẹ, mẹ có thể xuất hiện sau con bất cứ lúc nào.”
Triệu Di Vân bỗng lạnh sống lưng, không phải cô chưa từng nếm qua cảm giác đó. Mẹ thương yêu bốn anh em cô thật nhưng cái vẻ “lạnh” của mẹ đôi khi khiến cô thấy rất sợ hãi.
Quay lại để xác định không có mẹ đằng sau, Triệu Di Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, trái tim con mỏng manh vô cùng, không cần thiết dọa con như vậy.”
Cố Hạo Thần bất đắc dĩ, đối hành động cùng lời nói của con gái không thể coi là anh dũng mà là điếc không sợ súng.
“Di Vân, mẹ con chưa để con tiếp quản Triệu Thế Vương đã là rất may rồi, giờ con mới chỉ phải làm quen một chút, còn nhớ khi trước mẹ con mới 16 tuổi đã phải làm quen rồi 18 tuổi tiếp quản tập đoàn, giờ mẹ con mới chỉ nhắc con chuyện tình yêu thôi, đâu có sớm quá.”
Triệu Di Vân xị mặt xuống, cha cô chẳng qua là sợ mẹ cô đi.
“Nhưng con chẳng thích gì cả.”
“Có gì không thích sao?”- một giọng nói lạnh lùng cất lên, chấm dứt mọi ý niệm oán thán của Triệu Di Vân.
“Mẹ…”- cô quay đầu lại chỉ thấy mẹ mình một thân mệt mỏi đứng đằng sau, trên tay cầm một xấp tài liệu, theo sau là Dương Tuấn Khải- con trai của Dương Nhậm Vũ- trợ lí cũ của mẹ cô.
Triệu Mạn Di mệt mỏi ngồi xuống ghế, Cố Hạo Thần vội chạy đến bên vợ yêu đỡ cô ngồi xuống.
“Anh nói em rồi, để cho Tiểu Vân lên làm có phải đỡ hơn không?”- Cố Hạo Thần thương xót. Đây không phải lần đầu anh nhắc bà xã để con gái lên chức, nhưng cô thủy chung chưa đồng ý, vì…
“Anh xem, con gái mình, không học chuyên môn, kinh nghiệm không có, anh bảo em giao Triệu Thế Vương cho nó thế nào đây?”- cô lạnh lùng liếc Triệu Di Vân, khiến Triệu Di Vân lạnh buốt cả sống lưng.- “Giao Triệu Thế Vương cho nó, chỉ sợ trụ không nổi một ngày.”
Triệu Di Vân cũng đành bất lực, biết sao được chứ? Cô không có một chút hứng thú với sự nghiệp của mẹ già, cô chỉ có hứng thú với vẻ đẹp có một không hai của mẹ thôi.
“Mẹ à, con đã nói là con sẽ học theo mẹ về tiếp quản tập đoàn, nhưng mà nó thật sự khó lắm.”
“Cha thấy không có gì là khó cả, con nhìn anh trai con xem, anh làm rất tốt đó thôi.”- Cố Hạo Thần lên tiếng phản bác, nhắc tới Cố Hạo Văn làm anh cảm thấy rất tự hào. Từ lúc hai mươi tuổi đã đường đường chính chính tiếp quản Cố thị. Nhưng có điều làm anh thấy có phần chán ghét đó là Cố Hạo Văn hoàn toàn không thích cái gọi là tình yêu. Thật kì lạ.
“Vâng…”- Triệu Di Vân kéo dài giọng.- “Cái loại người một chữ tình yêu bẻ đôi không biết đúng không?” rồi cô ngửa đầu lên cười sảng khoái, hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ.
Sau tiếng cười chói tai, Triệu Di Vân dừng lại, nụ cười vụt tắt như đốm lửa nhỏ bị dội nước. Một dáng người cao lớn đứng