Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Đôi Môi Em

Yêu Đôi Môi Em

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341209

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1209 lượt.

chăn cẩn thận, tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm, Lạc Tiểu Phàm mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi lên, cô nhìn ra xung quanh, một nơi xa lạ. Đây là đâu nhỉ? Hình như hơi quen mắt. Triệu Nhan Lỗi ở bên ngoài gõ cửa:
- Tiểu Phàm, em tỉnh chưa?
Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tiếng của Triệu Nhan Lỗi, giật nảy mình, vội vàng lao xuống đất, kiểm tra lại quần áo của mình, may quá, quần áo vẫn đầy đủ, nhưng sao cô lại ở đây? Cô nhớ mang máng là mình tới quầy bar uống rượu, sau đó cô không nhớ gì nữa. Lạc Tiểu Phàm mở cửa ra, Triệu Nhan Lỗi cười nói:
- Cháu có tâm sự gì, có thể nói cho ông nghe được không?
Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nói vậy, bèn ngồi xuống, cúi đầu:
- Cũng không có việc gì, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.
- Tâm trạng không tốt thế nào, có thể ông già này giúp cháu được đấy.
Lạc Tiểu Phàm thở dài:
- Tại sao người nào cũng lừa gạt cháu, cháu thấy mình thật ngốc. – Rồi cô quay sang nhìn ông lão, sờ lên mặt mình. – Ông à, ông thấy có phải mặt cháu trông ngốc lắm không?
- Ha ha ha… Sao cháu biết là người ta lừa gạt cháu, cháu có căn cứ gì không?
- Căn cứ? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu nhìn ông lão. – Cháu chính mắt nhìn thấy, có được coi là căn cứ không?
- Cháu chính mắt nhìn thấy cái gì?
- Anh ta… – Lạc Tiểu Phàm ngập ngừng rồi thu hết can đảm, nói. – Anh ta cùng với người khác đính hôn rồi, vậy mà nói dối cháu là ra nước ngoài xử lý công việc, sao anh ta lại lừa cháu? Nếu như anh ta nói với cháu là anh ta muốn sống cùng người đàn bà khác, cháu cũng sẽ không bám riết lấy anh ta, cháu đâu phải hạng người đó.
Ông lão cười ha hả:
- Vậy cháu là loại người như thế nào?
Câu hỏi của ông lão thật kỳ lạ, Lạc Tiểu Phàm nhất thời không biết trả lời ra sao:
- Cháu… cháu cũng không biết. – Lạc Tiểu Phàm vò đầu bứt tai.
Ông lão vỗ vai cô:
- Cô gái trẻ, ông nói cho cháu biết, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực, cho dù là cháu chính mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc. Tại sao cháu không đích thân đi hỏi cậu ta, nghe xem cậu ta nói gì? Như thế vẫn còn hơn một mình buồn rầu ở đây, nếu cậu ta thực sự không thích cháu thì cháu buông tay ra, đàn ông trên đời này nhiều lắm, không cần phải chịu chết vì một cái cây mục ruỗng. Còn nếu cậu ta có nỗi khổ nào đó, và cháu thực lòng yêu thương cậu ấy, thì hãy tha thứ cho người ta.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ông lão kỳ lạ trước mắt:
- Nhưng vị hôn thê của anh ta rất giàu có, cháu thì chẳng có gì cả. – Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
Ông lão hình như hơi nổi giận:
- Cháu ngẩng đầu lên cho ông, có tiền thì giỏi lắm sao, lẽ nào cháu yêu cậu ta vì tiền sao?
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không phải…
- Nếu cháu không yêu cậu ta vì tiền thì sao cháu có thể nghi ngờ người khác cũng yêu vì tiền? Những người không hiểu về tình yêu như cháu, ông không muốn nói chuyện nữa. – Nói rồi ông quay người bỏ đi.
Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, níu tay ông già:
- Cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu chỉ là… sợ người nhà anh ấy không thích cháu.
Ông lão cười lớn, quay đầu lại:
- Người cháu cưới là cậu ta chứ có phải người nhà cậu ta đâu? Chỉ cần cậu ta thích cháu, cháu thích cậu ta là được rồi, mặc kệ người nhà ra sao. Tình yêu thì phải dũng cảm giành lấy, biết không hả? – Nói xong, ông lão ung dung bước đi, bỏ mặc Lạc Tiểu Phàm vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.
Thím Lâm đang tưới nước cho hoa thì nhìn thấy một cô gái xinh xắn cứ nhìn về phía mình, thấy thím Lâm nhìn cô, cô lập tức cúi đầu xuống. Thím Lâm thấy hơi lạ, bỗng thấy cô gái đó chầm chậm bước về phía thím. Lạc Tiểu Phàm thấy hơi sợ, đứng ở cổng một hồi lâu, nếu không phải vì thím Lâm nhìn thấy cô thì không biết cô còn đứng ở cổng tới lúc nào.
- Cháu… có chuyện…
Thím Lâm thấy Lạc Tiểu Phàm ấp a ấp úng thì càng ngạc nhiên hơn:
- Xin hỏi cô tìm ai?
- Cháu… – Lạc Tiểu Phàm không biết phải nói thế nào, một lúc lâu mới hỏi – Lâm Nam Vũ có nhà không ạ?
- Cô tìm cậu chủ sao? – Thím Lâm nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Cậu chủ ở nhà nhưng đang bị bệnh.
- Bị bệnh? Bệnh gì ạ? – Lạc Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
- Cô là gì của cậu chủ? Cô tới tìm cậu chủ có việc gì không?
- Cháu… – Lạc Tiểu Phàm bị thím Lâm hỏi dồn dập không biết phải làm thế nào, cô có thể nói cô là gì của Lâm Nam Vũ – Cháu không có việc gì cả, anh ấy bị bệnh thì thôi cháu không vào nữa. – Nói rồi cô bỏ đi luôn.
- Này! – Thím Lâm gọi Lạc Tiểu Phàm lại, kéo tay cô. – Nếu cô đã tới thì lên lầu thăm cậu chủ đi! Ông bà chủ đều ra ngoài, cậu chủ lại không chịu ăn cơm, tôi đang lo lắm! Cô quen với cậu chủ nhà chúng tôi chứ, khuyên cậu ấy vài câu đi!
- Không ăn cơm? Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi.
Thím Lâm thở dài:
- Thì tại cái cô gái đó, cái cô… – Thím Lâm thấy mình nói hơi nhiều nên không dám nói tiếp nữa. – Cô xem cái miệng của tôi, toàn nói linh tinh. Cô mau vào đi! Ở ngoài nóng lắm.
Lạc Tiểu Phàm đi theo thím Lâm vào trong phòng, căn nhà được bày trí vô cùng sang trọng, khiến mắt Lạc Tiểu Phàm như hoa lên, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tự ti, nhưng cảm giác đó mau chóng biến mấ


Old school Swatch Watches