
Tác giả: Điển Điển
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134731
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/731 lượt.
một con gấu đen không?" Sống lưng của cô nổi lên một cơn ớn lạnh.
"Anh nghĩ không đến mức đó đâu! Đây là công viên quốc gia." Hoài Triết đưa tay vén tóc trên mặt cô, nói tiếp: "Cho dù gấu đen xuất hiện thật, anh sẽ liều chết bảo vệ em."
"Đừng có nói điều không may như thế!"
Hoài Triết cười ra tiếng nói: "Em trở nên mê tín dị đoan như vậy từ bao giờ thế? Tới rồi. Xuống xe đi!"
Hoài Triết nhanh chóng lấy lều cùng dụng cụ dựng trại ra, nhanh chóng dựng lều, sau đó họ đi dọc theo bờ hồ, bước chậm trong rừng cây cao chót vót, những tán lá che phủ cả bầu trời.
"Hoài Triết. . . . . ." Qua một thời gian dài lấy hết can đảm, cuối cùng Tâm Dao cũng mở miệng nói lời dạo đầu, "Em có chuyện muốn nói với anh. . . . . ."
Hoài Triết quay sang, ấn nhẹ vào môi cô, trong mắt bùng cháy một tình cảm nồng nàn cùng khát khao khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Đừng nói, cũng đừng động đậy. . . . . . Em có biết dưới ánh trăng, em đẹp như thế nào không?" Thân thể hắn kề sát cô, đôi tay nâng mặt cô lên.
Tâm Dao chợt cảm thấy bối rối, hoảng sợ muốn lui về phía sau, nhưng một cây khô đã chặn cô lại, cô lo lắng nói: "Hoài Triết, hãy nghe em nói, em. . . . . ."
"Không cần nói gì hết." Nhanh chóng ôm cô vào ngực, nụ hôn của hắn mạnh mẽ rơi trên tóc, trên mặt, trên môi cô, cánh tay ôm chặt cô, không cho phép cô giãy giụa.
Cô cố gắng muốn tránh thoát, Hoài Triết lại càng ôm cô chặt hơn.
Nụ hôn của hắn khiến cô hốt hoảng và gần như ngạt thở, cuối cùng chống đỡ không được, hai người ngã lăn xuống đất.
Cơ thể của hắn đè ép lên cô, bế cô càng chặt hơn, nỉ non bên tai cô: "Tâm Dao, anh muốn em!"
Tâm Dao kinh hoảng, trong lòng run rẩy, miệng la lớn: "Hoài Triết, mau ngừng lại!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mặt cô dò xét, "Tâm Dao, anh sẽ không làm tổn thương em, em còn không tin anh sao?"
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Tâm Dao hé miệng, ngập ngừng .
"Đừng nói nữa." Ngón tay của hắn đè lên môi cô, "Anh hứa về sau nhất định sẽ không tái phạm nữa. Nhưng chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, gả cho anh, Tâm Dao, chúng ta phải kết hôn sớm hơn một chút."
"Kết hôn?" Tâm Dao hoảng sợ bật thốt lên.
Hắn khẽ cười: "Em không cần phải ngạc nhiên như thế, chúng ta đã đính hôn, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, chẳng qua vì mẹ em không muốn xa em, anh cũng vì muốn hoàn tất chương trình tiến sĩ, cho nên mới phải trì hoãn. Tâm Dao, Anh thật sự yêu em vô cùng. . . . . ."
Phát hiện thần sắc của cô khác thường, Hoài Triết đột nhiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm, "Sao thế?"
Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, thật lâu sau, cô mới nói thật nhỏ một câu: "Em không thể kết hôn với anh, Hoài Triết."
"Tại sao? Anh yêu em, anh biết em cũng yêu anh, chúng ta đã đính hôn lâu rồi, cũng nên kết hôn chứ!"
Tâm Dao nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người đứng lên, nhìn về mặt hồ tối đen như mực, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt.
Hoài Triết cũng đứng lên."Tâm Dao, sao vậy? Trả lời anh đi!"
Cô vẫn yên lặng không nói.
Hắn đi tới, xoay vai của cô lại, lúc này mới phát hiện ra hai hàng nước mắt đang chảy dọc xuống theo hai gò má của cô.
Hắn luống cuống, vòng tay ôm cô, vỗ về bờ vai của cô, dồn dập nói: "Em đừng khóc có được hay không? Tại biểu hiện của anh quá dữ dội sao? Đừng khóc! Em khóc làm lòng anh cũng tan nát, về sau chúng ta sẽ bàn lại, được không?"
Tâm Dao ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, chăm chú nhìn Hoài Triết, đáy mắt đầy vẻ hối lỗi.
"Hoài Triết. . . . . ." Cô né tránh cánh tay của hắn, nước mắt lần nữa rơi xuống."Chúng ta sẽ không có về sau! Sẽ không có nữa! Bởi vì. . . . . . Trong lòng em đã có người khác!" Cô nói một hơi.
Hoài Triết như bị sốc, đôi môi từ từ mất đi màu sắc. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào cô, cúi đầu mở miệng: "Từ nhỏ em đều thích trêu chọc anh, anh đều không để ý, nhưng xin đừng mang chuyện tình cảm ra trêu đùa anh!"
"Đây là sự thật, Hoài Triết, em rất xin lỗi!" Cô nghẹn ngào nói: "Em. . . . . Em thật sự không muốn làm tổn thương anh! Nhưng. . . . . . Sự việc đã xảy ra. . . . . ."
"Là do anh đã làm sai điều gì sao?" Hỏi hắn, mặt trắng bệch như phấn.
"Không! Không!" Cô nói với giọng mệt mỏi: "Anh không có gì sai cả! Do em, em không nên thay lòng đổi dạ, tội của em không thể tha, anh hãy trừng phạt em đi! Trách cứ em đi!"
"Không. . . . . . Không thể nào!" Hắn hoảng sợ hét lên: "Anh không tin! Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, em lúc nào cũng nhường anh, nuông chiều anh, em không phải là một người nhẫn tâm, không phải là một người không giữ chữ tín, em không phải, có đúng hay không?"
Tâm Dao che mặt lại, cả cơ thể tê liệt dựa vào thân cây khô từ từ khuỵ xuống mặt đất.
"Em thật sự không muốn làm tổn thương anh, nhưng. . . . . . Em vô cùng xin lỗi. . . . . ."
Hoài Triết ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mọi chuyện sẽ diễn biến thành kết cục như vậy.
Hắn cúi người xuống, kéo Tâm Dao đứng lên, yên lặng nhìn cô, trong lòng tức giận cùng đau đớn dữ dội, cuối cùng, trong mắt hắn nổi lên ngọn lửa, nắm tay cô ngày càng chặt.
"Cô đã không yêu tôi,