
Tác giả: Tịch Quyên
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134940
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/940 lượt.
g; mà ngày kia ta cũng sẽ không còn ở trong nước nữa, kết thúc như vậy cũng tốt.
Nhưng mối “phiền phức” còn lại kia mới là khó mà tống cổ đi nhất.
Ta xoay người đối mặt hắn, mới phát hiện hắn đã đứng sau lưng ta từ lúc nào, đồng thời không nói không rằng kéo ta lên lầu, nhắm phía căn hộ của ta thẳng tiến.
“Em hy vọng anh thực sự có chuyện quan trọng, nếu không thì em không muốn cho anh vào nhà em thêm lần nữa đâu.” Trong thang máy, ta xoay người nhìn vào mặt gương của thang máy.
Hắn sáp lại gần ta từ sau lưng, hai tay chống lên thanh vịn, kẹp hai bên người ta, nhìn ta trong gương, mà ta cũng nhìn thấy rõ ràng những sợi tơ máu trong mắt hắn. Nghĩ lại, có lẽ hôm qua hắn ngủ không được ngon, hôm nay lại làm việc quá mệt mỏi; hoặc có lẽ bị cô bạn gái mới nóng bỏng làm cho thân thể ‘suy nhược’? Nghĩ tới điều này, ta bật cười thành tiếng, xoay người lại đối mặt hắn, mũi của hắn đè lên mũi của ta.
Động tác đầu tiên của hắn là hôn chặt lên môi ta, khiến ta làm thế nào cũng không thoát ra được.
Ta vẫn biết kỹ xảo của hắn luôn khiến người ta ‘hồn siêu phách tán’, cho nên cũng không cách nào vùng vẫy được; kết quả sau khi ta hoàn hồn, mới phát hiện không những hắn thành công đánh vào nhà của ta, mà còn chiếm cả giường của ta mất rồi.
Tắm rửa sạch sẽ bước ra, ta vừa lau tóc, vừa ngồi trên thảm hỏi hắn:
“Chắc không phải anh cũng đợi em nhiều ngày rồi chứ?”
“Mấy ngày nay em ở cùng với một họa tượng?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Làm sao hắn tìm ra được chứ?
Ta quan sát khuôn mặt căng ra nhưng chứa đầy tâm sự của hắn, phỏng đoán dụng ý của hắn. Còn hắn chỉ nhìn ta chằm chằm, không nói một lời, làm ta thấy hơi khẩn trương. Ta cười khan phá tan sự trầm mặc:
“Chắc anh không nổi máu ghen lên chứ? Cho dù giữa hai chúng ta có không chia tay nhau đi nữa, thì anh cũng chẳng có quyền gì đối với em hết.”
Hắn bật cười giễu cợt, bước xuống giường, ngồi xuống trước mặt ta:
“Tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là ghen. Không một cô gái nào có thể làm tôi ghen, huống chi là loại con gái không hề biết đến quan niệm trinh tiết như em.” (ôi! Anh nói không mà sao em nghe giọng điệu là ‘có’ thế.)
Lời hắn nói khiến ta cười ngã lăn ra trên thảm. Ông trời ơi, một thằng đàn-ông-chơi-bời-phóng-đãng lên án một cô-gái-phóng-đãng-chơi-bời không có “trinh tiết” ? Được thôi! Ta không có đó, nhưng kẻ có tư cách lên án ta tuyệt đối không phải là hắn. Nếu như là những kẻ chuyên bảo vệ truyền thống đạo đức mà nói những lời này thì may ra còn chấp nhận được.
“Vậy anh là người có ‘tiêu chuẩn kép’ sao?” Ta chống người ngồi dậy, một ngón tay chạm vào vai hắn, trượt xuống cơ ngực săn chắc của hắn.
Bị bàn tay hắn gạt ra, ta nhìn thấy vẻ chán ghét chợt lóe rồi biến mất trên mặt hắn.
“Em luôn luôn tùy tiện lên giường với đàn ông sao?”
Ôi, định làm rõ mọi chuyện đây! ?
Ta cười nhạt:
“Sự thực không phải đã chứng minh rồi ư, vì sao biết rõ rồi còn hỏi?”
Hắn túm lấy ta, thiếu chút nữa bóp nát hai cổ tay ta:
“Từ hôm nay trở đi, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn giữ gìn thân thể của mình, bởi vì tôi không muốn trên người em có mùi của bất kỳ thằng đàn ông nào khác! Giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ta vùng vẫy không được, chỉ biết sửng sốt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn cho rằng hắn đang làm cái gì chứ? Công tử ăn chơi đâu có cái kiểu hành động như vầy!?
“Lâu Phùng Đường, em không muốn tiếp tục với anh nữa, tốt nhất anh hãy tìm một người khác —— “
Hắn buông một tay ra, đưa lên chặn miệng ta lại, ánh mắt u ám phức tạp, đồng thời có một chút gì đó như tự khinh bỉ.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Không nói thêm lời nào, hắn dùng sức ôm siết ta vào lòng, hai tay ghìm chặt gần như khiến ta tắt thở, còn lồng ngực nóng hừng hực của hắn thì lại bốc lên toàn hơi thở của ta.
Hắn không cần ta, nhưng đồng thời hắn cũng không thể buông tay!
Là như vậy sao? Ta đáng lẽ nên thấy bi thảm vậy mà tự nhiên chỉ muốn bật cười. Ta thực sự làm cho một tên công tử phong lưu choáng váng đầu óc rồi sao?
Đến cuối thế kỷ hai mươi này rồi, ta không tin đàn ông lại có thể mê đắm vì tình. Mặc dù con cháu Trung Hoa được xưng có năm ngàn năm lịch sử, nhưng vẫn không thể làm thay đổi tính cách đàn ông Trung Hoa được, bọn họ vẫn mang trong mình tính độc chiếm rất mạnh, coi mình là chúa tể, sự bá đạo và ngang ngược đã ăn sâu vào trong máu.
Cho nên, dù là hoa tâm thiếu gia như Lâu công tử đây, cũng sẽ không cho phép ta đồng thời vừa có quan hệ với hắn lại vừa vui vẻ với đàn ông khác.
Rất buồn cười, đây là vấn đề thể diện, cũng là ý muốn chiếm hữu của công tử phong lưu. Nếu một người đàn ông muốn cưới một cô gái về làm vợ, sẽ luôn nghiêm khắc yêu cầu đối phương phải là trinh nữ, thậm chí tốt nhất là ngay cả đến tay cũng chưa từng cho đàn ông nào chạm vào.
Thế nhưng, một người đàn ông nếu không muốn cưới một cô gái nào đó làm vợ, trái lại sẽ hy vọng cô gái kia không còn là trinh nữ. Căn cứ vào phức cảm tự tôn về vấn đề trinh tiết, trở thành người đàn ông đầu tiên của một cô gái có nghĩa là sẽ vướng vào trách nhiệm, cho nên tốt nhất