
Tác giả: Sênh Lý
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341378
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.
”—–hôn gián tiếp chứ còn gì nữa^^
Cô lắc đầu không trả lời, chỉ là trong lòng thật ấm áp, hốc mắt cũng có chút cay cay, cô cẩn thận nếm một ngụm canh gà, độ đậm vừa đủ, vị tương ở đầu lưỡi lan tỏa, khiến cho người ta ý chưa tận, vị còn đọng lại rất lâu. Người con trai trước mắt này, thật sự rất yêu, nguyện ý vì cô xuống bếp, thậm chí một chút việc nặng cũng không cho cô chạm vào.
Vừa nãy trong đầu Thẩm Tích Phàm bỗng nhiên thoáng hiện ra bốn chữ “Đôi vợ chồng già”, lại không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Cảm giác chân thực như vậy. Ngày trước khi ở bên Nghiêm Hằng, giống như hai đứa trẻ ngây thơ, lúc nào cũng nghĩ muốn trải qua mỗi ngày đầy lãng mạn, đầy kích thích, nhưng kiểu tình yêu như vậy chính là giống như pháo hoa nơi chân trời, tựa như làn mưa bụi bay bay, vẽ ra cái quỹ đạo đẹp mắt, nhưng dù có đẹp đẽ cũng chỉ trong nháy mắt…. gió thổi qua, liền biến mất.
Mà cuộc sống chính là cuộc sống, lãng mạn cùng tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn không thể chống đỡ cho tình yêu cả một đời.
Vẫn là yêu nhau trong lúc bình bình thản thản càng thêm thích hợp với bản thân cô, chẳng hạn như người con trai dịu dàng này, có lẽ anh chính là chiếc cốc* kia của mình.
(*Chiếc cốc đồng âm với từ cả một đời)
—————
Làm ba món ăn, trứng xào cà chua, xà lách trộn, ớt xanh thịt bò.
Thẩm Tích Phàm vừa gắp rau vừa cảm khái: “Sợ rằng đây là bữa cơm Trung quốc chính cống đầu tiên em đến Mỹ cũng nên, người lười giống em không thích bản thân nổi lửa, lần nào cũng đến nhà ăn của trường, bất tri bất giác béo lên lúc nào không hay.”
Hà Tô Diệp gắp một miếng thịt bò xào cho cô: “Ăn nhiều một chút, nhìn em căn bản vẫn chẳng có gì khác cả, béo ở đâu? Sắc mặt không tốt, nhợt nhạt, hàng ngày đều thức đêm!”
“Anh vừa nãy còn nói em béo!” Cô tức giận phản bác, xoay người múc cho anh một bát canh gà: “Hà Tô Diệp, em thấy có sắc mặt anh mới không tốt, mắt thì gấu trúc. Bác sĩ, anh làm thế nào trở thành người gương mẫu được đây!”
Anh húp một ngụm canh gà, lập tức mỉm cười: “Anh thấy hương vị tại sao lại quen thuộc như vậy, thì ra là bỏ thêm đảng sâm.”
Thẩm Tích Phàm mở miệng: “Đảng sâm là từ bên nhà gửi qua, mẹ nói ‘ ích khí sinh tân dưỡng huyết’, sau khi kết thúc mỗi một môn học, em đều phải nấu một nồi canh gà to thăm hỏi bản thân.”
“Ở đây có vất vả không?”
“Đương nhiên là vất vả rồi, thầy giáo tuy rằng là người tốt, nhưng mà nghiêm khắc lắm, đã vậy còn có Career Track, may mà kinh nghiệm làm việc hoàn hảo, nhưng lý thuyết của em lại luôn kém hơn các bạn học từ chính quy. Còn anh?”
“Anh vẫn tốt, không vất vả, đề tài tiến hành cũng rất thuận lợi.”
“Em không tin đâu, học y ở Mỹ rất vất vả, nhìn xem anh gầy như thế này.” Thẩm Tích Phàm chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, căn bản không còn dũng khí nhìn khuôn mặt của anh, lại múc thêm một bát canh gà nữa, cố gắng nở nụ cười trêu chọc: “Uống nhiều thêm chút chữa, qua cái thôn này là không còn cửa hàng nữa đâu!”
Nhiệt độ ở miệng bát còn lưu lại trên đầu ngón tay, Thẩm Tích Phàm đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, trong lòng chỉ có một ý niệm, chờ đợi một năm dài này kết thúc, sau đó dù có thế nào, cũng sẽ không rời xa anh nữa.
———-
Sau khi ăn xong, Thẩm Tích Phàm tham lam lại nổi lên, cười hì hì: “Vẫn là ở nhà anh ăn cơm ngon hơn, sau khi ăn xong còn có món điểm tâm ngọt, thật là quá tuyệt vời!”
Hà Tô Diệp nhìn kỹ tủ bát một chút, cười nói: “Không phải còn có chút đậu đỏ sao, để anh làm chè đậu đỏ nhé!”
Cô vui mừng nhảy dựng lên: “Em đến giúp anh, đường ở trong cái hộp nhỏ để trong góc, em tìm cho.”
Đun chè đậu đỏ, rửa sạch sẽ bát đũa xong, Thẩm Tích Phàm gọi điện thoại về cho gia đình, Hà Tô Diệp thì lên mạng nói chuyện phiếm cùng Khâu Thiên, chỉ có điều tốc độ gõ chữ của Khâu Thiên bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm, miên ra nửa ngày mới hiện lên một câu, mà một câu này cũng chỉ có ít ỏi 10 chữ.
Hà Tô Diệp bị tính tình của Khâu Thiên làm cho mất kiên nhẫn, liền tiện tay kích mở ra một trang web được lưu trữ trong mục đánh dấu trang yêu thích của cô, ai ngờ mở ra là một cái blog, nhìn kỹ lại, A… đây không phải là blog của Thẩm Tích Phàm sao.
Anh trầm lặng nhìn địa chỉ trang web, lập tức liền nhớ kĩ, lại nhìn vào dòng thời gian một chút, đã viết từ cách đây rất lâu, tùy tay kích vào một tiêu đề có ngày gần đây nhất.
“Từ nay về sau tôi dần dần học được bao dung cùng thông cảm, chờ đợi cùng thỏa hiệp.
Trên thế giới chỉ có hai loại tình cảm được coi là lãng mạn: “Một loại là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận; Việc chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất….. đồng cam cộng khổ, rồi cùng người mình yêu tiếp theo… đồng quy vu tận.
Mà đồng cam cộng khổ, là từ ngữ đẹp biết bao. Bao dung cùng nhẫn nại vô tận, quan tâm cùng che chở vô hạn, còn có năm tháng dài lâu giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể viết được từ ngữ chân chân chính chính………. đồng cam cộng khổ.”
Đồng cam cộng khổ…. thật sự là dòng chữ thật hạnh phúc, cũng thật tuyệt vời, Hà Tô Diệp trong lòng trậm mặc, nhìn màn hình chằm chằm bắt đầu có chút ngây ngốc, mã