Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?

Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?

Tác giả: Nguyên Viện

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 134650

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/650 lượt.

Lạc An Hải chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày tận mắt nhìn thấy tang lễ của mình.
Cô nhớ, cô ở trên máy bay, đang chuẩn bị bay đến Anh bàn bạc công việc hợp tác giữa hai bên, chỉ cần cô thành công, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía cô, sau đó vị trí tổng giám đốc Lạc thị chắc chắn sẽ là của cô.
Cô nắm chắc, cô biết mình nhất định sẽ thắng, nhưng ai có thể ngờ rằng, cô lại gặp phải tai nạn máy bay.
Thời khắc biết mình nhất định sẽ chết, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nỗ lực cố gắng trong mười năm, rốt cục sắp sửa đạt được mục tiêu, lại gặp phải chuyện này, thất bại trong nháy mắt.
Cô vất vả lâu như vậy, liều mình đứng vững ở nhà họ Lạc, sắp sửa đạt được ước nguyện, dù thế nào cũng không để ai cướp đi mọi thứ của cô ── nhất là hai mẹ con nhà đó!
Lạc An Hải oán hận trừng mắt nhìn người đàn bà kia, nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà ta, cô khinh thường hừ một tiếng, trong mắt toàn là khinh bỉ.
Cô không tin bộ dạng đau lòng của bà ta là thật, cô chỉ cảm thấy nó dối trá và kinh tởm đến buồn nôn!
Đối với người đàn bà kia, cho tới bây giờ Lạc An Hải vẫn không biểu hiện sắc mặt nào khác ngoài châm chọc cùng khiêu khích, chỉ cần nhìn thấy mặt người bà ta, hận thù trong lòng cô liền dâng lên, bởi vì hạnh phúc của bà ta là do bất hạnh của mẹ cô đổi lại!
Người đàn bà kia căn bản còn kém hơn cả mẹ, kể cả tướng mạo và gia thế, đều không thể so được với mẹ. Nhưng mà trong lòng ba chỉ có người đàn bà kia, cho dù bà ta đã kết hôn và có con rồi, ba vẫn như cũ chỉ có bà, vì bà mà lừa dối mẹ. Cưới bà ta vào cửa rồi, lại còn che chở, cung cấp đầy đủ, đối xử với con của bà như đứa con mình sinh ra, so với con đẻ còn tốt hơn.
Ở cùng bọn họ dưới một mái nhà, bọn họ là ba người một nhà vô cùng hạnh phúc, mà cô chỉ là người thừa trong cái gia đình ấy.
Rõ ràng cô là con cháu nhà họ Lạc, nhưng ba lại một lòng với hai mẹ con họ, thậm chí còn muốn giao Lạc thị cho đứa con hoang kia.
Ánh mắt Lạc An Hải chuyển qua người đàn ông mặc tây trang cao lớn. Mặt người đàn ông đó không chút biểu cảm, trầm ổn gần như lạnh lùng.
Lạc An Hải cười lạnh. Cần gì tới tang lễ này? Hư tình giả ý, cô chết rồi còn muốn cười nhạo, khinh bỉ cô!
Hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn tên đàn ông thối tha đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm cũng vô cùng oán hận, nhưng mà bây giờ cô có thể làm gì hắn? Bây giờ cô chỉ là một u hồn lang thang phiêu bạt, cái gì cũng không thể làm được...... Lạc An Hải phẫn hận nhắm mắt lại, nắm chặt hai bàn tay đang run run.
Cô nhìn tang lễ kết thúc, mờ mịt không biết đi đường nào, theo bản năng đi theo ba “người thân” trở về nhà họ Lạc, lại lập tức cảm thấy hành vi của mình thực buồn cười.
Đây vẫn là nhà cô sao?
Không phải, từ lúc mẹ qua đời, hai mẹ con nhà đó vào cửa rồi, nơi này đã không còn là nhà của cô.
Nhưng cô kiên trì ở lại nơi này, cho dù có chán ghét hai mẹ con họ đến mấy, cô vẫn cứ ở lại chỗ này, bởi vì nơi này là chỗ mà cô nên ở.
Lạc An Hải mở to mắt, im lặng phiêu đãng. Cô về nhà, nhưng không ai nhìn thấy cô, trong đêm khuya, căn phòng to lớn nhưng lại yên tĩnh như vậy, chỉ còn có mình cô.
Cô nên đi nơi nào bây giờ? Nơi nào là chỗ thuộc về cô?
Bỗng nhiên có một thân hình bước vào phòng cô.
Cô sửng sốt, nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình, ngón tay vuốt khung ảnh ở đầu giường, trong ảnh, khí thế của cô vô cùng kiêu ngạo.
Hắn đến phòng cô làm gì?
Cô vừa mới chết, hắn đã muốn phá bỏ phòng của cô rồi sao?
Lạc An Hải nắm chặt tay, oán hận nhìn hắn, chờ đợi động tác kế tiếp.
Nhưng cô đợi thật lâu, hắn vẫn duy trì động tác cũ, ánh mắt luôn luôn đặt trên khung ảnh, thẳng đến khi trời hửng sáng mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Lạc An Hải nhíu mày, không hiểu hắn muốn làm gì.
Nhưng cô nghĩ, hắn nhất định có tính toán gì đó với cô, cô sẽ chờ xem, xem hắn làm gì để cướp hết những thứ thuộc về cô.
Cô thấy hắn làm thế nào ngồi lên vị trí tổng giám đốc Lạc thị, nhìn người đàn ông này làm thế nào nắm giữ Lạc thị trong tay, nhìn người đàn ông này giữa đêm khuya thanh vắng đi vào phòng cô, sau đó lại ngồi trầm mặc suốt đêm.
Cô không hiểu, vì sao hắn không phá hủy phòng của cô, ngược lại còn giữ tất cả đồ vật, giữ nguyên phòng cô như lúc cô ra đi.
Lạc An Hải nghi hoặc không hiểu, nhưng cô lại không thể hỏi, chỉ có thể mang theo nghi vấn trong lòng, im lặng nhìn cục diện trước mắt.
Cô đi bên cạnh người đàn ông này, nhìn ngày sinh nhật năm đó, hắn cầm bánh ngọt chạy vào phòng cô, nhìn cây nến cắm trên miếng bánh cháy đến khi tắt, rồi nhìn người đàn ông kia rời đi, tay khẽ vuốt qua khung ảnh.
Cô cứ như vậy nhìn suốt một năm.
Nỗi hận trong lòng biến thành nghi kỵ, từ nghi kỵ biến thành nghi hoặc, cuối cùng lại hóa thành chẳng thể hiểu, sau đó như thói quen, cô cứ mãi nhìn theo.
Nhìn cho tới khi ba cùng người đàn bà kia qua đời, nhìn người đàn ông đó tự tay tiễn đưa bọn họ, cả căn nhà lớn như vậy, giờ chỉ còn lại mình hắn......
Hắn không cưới vợ sao?
Thân là tổng giám đốc Lạc thị, có bao nhiêu cô gái tre già măng mọc muốn gả


Polaroid