
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1342200
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2200 lượt.
về phía sau hai bước, cố gắng che giấu lòng ích kỉ và sự hối hận của mình.
Anh không phải muốn đến ngoại tình cùng cô chứ? Sao cô lại cảm thấy, những gì xảy ra trên thế giới đều là chuyện tốt như vậy? Khi cô chán nản, cô đơn, đều luôn có người đến bên chia sẻ. Ngay cả khi cô muốn phát điên, cũng liền có người đến phát điên cùng cô. Sao cô lại có cái suy nghĩ vừa ngu ngốc, vừa đơn giản như thế? Khi không muốn tự mình gánh vác trách nhiệm, liền có người tự nguyện, không tính toán chuyện cũ mà đối tốt với cô. Khi cô chịu ấm ức, cô cũng có thể lập tức đổ toàn bộ lên đầu người ấy.
Cô cúi đầu, không nói lời nào, quay người bỏ chạy, nhắm mắt lại, xông ra cửa lớn của câu lạc bộ. Bộ dạng của cô bây giờ chắc chắn rất giống một kẻ đần độn, kẻ đần độn này còn đang cảm thấy rất hân hoan.
Huỳnh Nhất Nhị vỗ vỗ lên bả vai bị đẩy rất mạnh của mình, bước hai bước đến bên cạnh Hạ Thiên Lưu không biết đã đứng ở góc khuất từ lúc nào lạnh lùng nhìn mình.
“Tôi tưởng rằng anh sẽ đuổi theo. Xem ra, anh vẫn rất chuyên nghiệp đó.”
“...”
“Anh đoán xem, sau khi cô ấy bị tôi bắt nạt, có khóc chạy về nhà không? Anh thực sự không đuổi theo sao?”
“...”
“He, cũng đúng, bây giờ đuổi theo, cũng chưa chắc đã tốt.”
“...”
“Anh đoán xem cô ấy có chia tay với anh không? Dù gì, sống với anh chắc chắn rất vô vị.”
“...”
“Là anh nói đó, đối với cô ấy không thể nuông chiều quá, đúng không?”
“Anh là anh, tôi là tôi!”
Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói đúng một câu, chỉ nói ra một câu đúng sáu chữ, còn mang ý nghĩa nước đôi, nhưng lại khiến cho Huỳnh Nhất Nhị cảm thấy rất sâu sắc.
Một câu rất hay, trả lời kiểu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân châm đèn”.
Ngoại truyện 8
Thời gian biểu của Hạ Thiên Lưu.
Cô cũng không biết, có phải sau chuyện khiêu vũ kia, anh có gì thay đổi không. Cô chỉ cảm thấy, thời gian biểu của anh tự dưng lại biến thành rất không rõ ràng, ngày về, đêm đi, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn phục vụ của nghề trai bao.
Ban ngày, cô mở cửa định đi học, anh lại cầm chìa khóa đứng ở cửa, đang muốn vào nhà. Sau đó, biểu hiện của anh giống như là khinh bỉ cái người không muốn mà gặp, lạnh tanh nhìn cô một cái, im lặng bước qua cô, đi vào phòng ngủ. Sẩm tối, cô tan học về nhà, đang muốn rút chìa khóa mở cửa thì anh lại nho nhã đóng khuy áo đi ra ngoài, thản nhiên nhìn cô một cái, vẫn chẳng nói lời nào, lướt qua cô rồi đóng cửa lại.
Tình trạng của cô bây giờ rất mơ hồ, cô không biết rốt cuộc là ai có lỗi với ai nhiều hơn. Rõ ràng anh chưa bao giờ biết hai chữ chăm sóc viết như thế nào, lại còn thích chạy ra ngoài tiếp khách, thêm vào đó là cái “lý luận xác thịt” trên tạp chí. Sao nhìn thế nào cũng thấy cô thiệt thòi hơn một chút. Nhưng cô luôn kìm nén trong lòng cái tư tưởng ích kỉ muốn mà không được kia, không dám tùy tiện chạy đi dụ đỗ người khác. Khốn khiếp, nếu như tất cả tội lỗi đều là do cô thì thật đơn giản, chỉ cần đến bên anh, xuống nước năn nỉ: “Đều là em sai, anh bỏ qua cho em đi!”, cứ nói cho gãy gọn lưu loát là được rồi. Nhưng bây giờ, cô đang trong một hoàn cảnh vớ vẩn gì thế này, rõ ràng đâu phải một mình cô sai, muốn mở miệng đối tốt với anh, cô không cam tâm.
“Cậu mà dám nói mấy câu đó thì thật khiến phụ nữ mất mặt, hai người các cậu mang ngẩng đầu lên mà nghe cho rõ đây, đừng có một người thì khóc khóc lóc lóc, một người thì lườm lườm nguýt nguýt như thế. Không có đàn ông thì chết à! Cứ kiêng cữ hai tháng đi, rồi lại nói tiếp.”
“...”
“...”
Kết quả, cô và cô bạn học thất tình kia cùng im lặng, không biết phải dạy dỗ cô bạn học A nhiệt tình khuyên người ta chia tay này thế nào. Đàn ông, cái thứ đồ này, khiến bọn họ làm thế nào cũng không thể kiêng cữ được. Bởi vì, trên thế giới có một thứ gọi là “dục vọng”.
Trả lại cho bạn học A cái câu “em sai rồi, anh bỏ qua cho em đi” kia, bọn họ nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng, sẽ nuốt lại trong lòng, không để nó thoát ra ngoài, làm mất mặt phụ nữ.
Cô không biết câu phía sau của bạn học thất tình kia sẽ là thế nào, cô chỉ biết rằng cô và sư thúc nhà cô thật là đen đủi. Trước đó, dù có thế nào, ra khỏi cửa hay đi về nhà, anh vẫn có thể nhìn cô một cái bằng cặp mắt mềm dịu như nước. Còn bây giờ, đã mấy ngày nay, cô đều không biết anh có về nhà hay không. Lư hương đốt ở cạnh phòng khách, bị cô đá lật mấy lần, rồi lại không có bản lĩnh, đem dựng nó lên, đổ tàn hương vào thùng rác. Cô thực sự càng lúc càng không có thuốc chữa nữa rồi. Điểm này tuyệt đối không thể để cho bạn học A biết.
Cho đến tận ngày thi cuối cùng, khi cô khoác ba lô đi ra khỏi phòng, đang muốn xỏ giày tới trường, lại nhìn thấy anh đang tựa nghiêng vào sô pha mà ngủ. Cặp chân dài của anh duỗi thẳng trên đất, tay phải gác trên trán, chắn ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, khuy áo sơ mi mới được cởi ra một nửa. Hình như anh đang muốn đi tắm, nhưng lại mệt đến mức không nhấc nổi chân, liền ngủ như vậy.
“Anh rốt cuộc đang gắng sức cái gì chứ?” Cô nhìn anh bộ dạng rất mệt