Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Thật Xui Xẻo

Yêu Em Thật Xui Xẻo

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1342199

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2199 lượt.

vừa vỗ vào chiếc xe đạp, cứ như thể đây là chiếc xe cao cấp vậy.
“Đi đến đó làm gì?”
“Bắt gian!”
Những chuyện phá hoại thế này, anh làm được!






Ngoại truyện 7
Phòng khách câu lạc bộ trai bao thật là một nơi hoan lạc, mỹ lệ. Giai điệu một bài hát tiếng Anh tao nhã cô không biết tên đang bay khắp căn phòng. Trong sàn nhảy có rất đông người, nhưng số người cô quen thì lại rất ít. Ánh mắt cô cứ chằm chằm, nhìn vào cặp đôi nam nữ, đang toát ra cái vẻ vô cùng chói mắt trong căn phòng.
Bước nhảy tiêu chuẩn, dáng người tao nhã, so với việc ôm ấp mờ ám thì cách khoảng mấy phần. Dưới sự dìu dắt hài hòa của bản nhạc, chiếc váy đung đưa lướt qua chiếc quần âu, tay chàng trai nhẹ nhàng nâng lên, mặc cho người bạn gái di chuyển nhẹ nhàng dưới sự dẫn dắt của anh. Cặp đôi đó khiêu vũ rất nhịp nhàng. Sao lại có người có thể nhảy một vũ điệu không thoát y mà vẫn đẹp tới như vậy?
Người con gái kia, cô hoàn toàn không biết, chỉ thấy những móng vuốt của cô ta đang đặt lên vai người đàn ông, cả người dựa sát vào cái cổ trắng nõn nà của anh.
Người đàn ông, lại là người cô không thể quen thuộc hơn, mấy ngày trước còn nhìn thấy cơ thể phong nhã của anh thoát ẩn thoát hiện.
“Xoay tùy ý là được rồi.”
“... Vậy thì tùy tiện quá.”
“Cái kẻ từ trên núi xuống kia còn có thể nhảy, sao em không dám?” Biện pháp khích tướng.
“Khốn khiếp! Ai không dám chứ, chẳng phải chỉ là xoay thôi sao!”
Các móng vuốt đặt lên tay người nào đó, một khắc sau, phần thắt lưng cô liền bị anh giữ lại. Cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, thì cả người đã lăn vào trong sàn nhảy, đương đầu với những ánh đèn lập lòe khiến cô không mở nổi mắt ra. Cô vội vàng cúi đầu xuống nhìn bước chân, nghe thấy tiếng cười chán nản từ trên đầu truyền xuống.
“Tay trái phải đặt lên vai anh.”
“Ồ!” Cô ngây người, ngẩng đầu lên.
“... Là để lên vai anh, không phải là bảo em ghì lấy cổ anh.” Bá vai bá cổ kiểu huynh đệ thế này, anh có thể nhờ Duy Mặc làm, không cần phiền đến cô. Anh trừng mắt lườm cô một cái, cầm lấy cánh tay cô, để lên vai phải của mình.
“... Ồ...” Ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh mông, như thế này rất có tư thế khiêu vũ nhỉ? Cô lườm anh
“Này!” Anh đá nhẹ vào chân cô, “Lúc này mà em đứng dạng chân như thế là có ý gì?”.
“...” Cô căng thẳng thì sẽ đứng dạng hai chân ra, đâu phải là cô sai, thật đáng ghét.
“Anh không muốn khiêu vũ xoáy tóc cùng một người đứng dạng chân ra thế này.”
“... Xoáy... xoáy tóc?”
“Bảo em ngẩng đầu lên cơ mà.”
“Nhưng mà em không nhìn thì sẽ giẫm lên chân anh đó.”
“Không sao cả, bình thường bị giày cao gót giẫm vào anh vẫn cười rất chuyên nghiệp. Đôi giày đế bằng này của em, anh chẳng để tâm đâu.”
“... Hay là em đi đổi giày cao gót?” Nghe anh nhắc đến, cô lại đánh giá bộ đồ mình mặc, trông rất đạt tiệu chuẩn nhân viên vệ sinh, khí chất khiêu vũ thì không có chút nào. Nhìn qua một cái, cô thực sự giống loại phụ nữ khuynh gia bại sản, tán tận lương tâm, vứt bỏ người đàn ông cùng chung sống, lấy hết tiền lương, quyết đi hưởng thụ trai bao phục vụ một lần.
Nhưng mà, người đàn ông bị lấy hết tiền lương kia, nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, dường như anh biết trai bao bên cạnh cô là kẻ tự nguyện, phục vụ miễn phí, hoàn toàn không cần quan tâm khách hàng chẳng một xu dính túi.
“Trên núi chơi vui không?”
“Hả?”
Cô đang bận nhìn bước chân của mình, không để ý vấn đề Huỳnh Nhất Nhị vừa đột ngột đưa ra, ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn anh một hồi. Lúc này, cô mới ý thức được vấn đề anh đang hỏi: “Ý... vâng, không tồi, không khí rất trong lành”.
“Ngoại trừ không khí trong lành ra?”
“Tắm rửa rất thuận tiện.” Có thể tùy ý nhảy xuống hồ bất cứ lúc nào, đặc biệt là vào buổi tối, nhưng mà muỗi hơi nhiều một chút, lúc nào cũng cắn khắp người cô. Sau đó, sẽ bị người nào đó nhấn mạnh lên giường, đổ thảo dược vào miệng, khiến Phạn Đoàn cứ đứng ở cửa, nhìn cô cười.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hé miệng nói: “Trên núi rất không vui, em không quen ở đó. Nó hoàn toàn khác với chỗ em đang sống. Em không vui, em không muốn tới đó nữa”.
Cô mở to đồng tử nhìn anh.
Anh khẽ cười một tiếng: “Biểu hiện của em vừa rồi là nói như vậy đó”.
“...”
“Em đang cảm động vì anh rất hiểu em, phải không?”
“...”
Môi cô run rẩy, ánh đèn chiếu trên người Huỳnh Nhất Nhị, khiến nụ cười của anh đột nhiên lộ rõ mấy phần thoải mái. Cô như lấy lại ý thức, quay đầu tìm cái người trên núi lúc nào trên người cũng đầy mùi thảo mộc kia. Nhưng cô phát hiện, mùi nước hoa đang tràn ngập khắp sàn nhảy này dễ dàng vùi lấp đi tất cả. Đầu cô mới quay được một nửa, lại chột dạ dừng lại. Cô không dám đối diện với ánh mắt của người đàn ông đang nhìn thấu mình ở trước mặt, cũng không dàm quay đầu tìm cứu viện. Ngoại tình, đối với cô mà nói, thực sự là hành động có độ khó rất cao.
“Phịch!”
Cô dồn sức vào hai tay, đẩy mạnh bạn nhảy Huỳnh Nhất Nhị ra xa, cau mày lại, há miệng thở hồng hộc, nhìn anh chẳng chút để ý, lảo đảo lùi