Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Diệp Phong

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134979

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

là lựa chọn tốt nhất.
Khánh Đan cùng Hải Nguyên lên tàu mới biết chuyến tàu đi đến Đà Nẵng, cô trợn mắt lên nhìn anh như không thể tin nổi:
“Anh đi xa thế làm gì?”
“Không phải anh mà là chúng ta. Đã mất công đi thì phải đi xa một chút chứ cô gái ngốc nghếch.” Hải Nguyên nói rồi mỉm cười đẩy cô dựa vào ghế, “Ngủ đi, chuyến đi dài đấy!” Anh dựa vào ghế rồi kéo cái mũ che quá mắt thản nhiên ngủ dường như không có chuyện gì sảy ra. Khánh Đan nhìn anh ánh mắt đầy tâm tư. Rốt cuộc anh có buồn không? Cô từng nghĩ bản thân hiểu anh lắm nhưng đến giờ lại thấy hình như cô cũng chưa hiểu gì. Phải chăng anh dấu nỗi buồn quá kín, đến nỗi với cô cũng không biểu hiện ra. Một mình âm thầm chịu đựng. Sự kiên cường của anh khiến cô thấy xót xa.
Lần đầu tiên đi xa lại là đi tàu nên Khánh Đan không thể ngủ được, ngủ được lúc lại tỉnh dậy cứ như vậy cho đến gần sáng mới ngủ say được một lúc thì bị Hải Nguyên gọi dậy mới mệt mỏi đi rửa mặt rồi ăn sáng.
“Em lúc nào cũng ngủ như cún con say sữa nhỉ?” Hải Nguyên lên tiếng chêu cô.
“Anh mới ngủ như cún con say sữa á, lúc em dậy toàn thấy anh ngủ say!” Khánh Đan cũng không ngần ngại đáp trả.
“Hơ, anh chỉ thấy em ngủ tít có biết gì đâu, em xem trên đầu có cái gì cũng không biết kìa.” Anh nói rồi chỉ lên đầu cô. Khánh Đan nhìn anh nghi ngờ rồi đưa tay lên kiểm tra quả thật là có một cái cặp tóc đính đá.
“Cái gì đây?” Cô nhìn anh cố tình hỏi.
“Tặng em đấy!”
“Anh cài từ lúc nào vậy?”
“Thì là lúc em ngủ, thấy em ngủ đáng yêu giống như cún con vậy, có thêm cái cặp tóc lại càng hoàn hảo.”
Khánh Đan nhìn anh cười trong lòng lại thấy ngọt ngào. “Sao em không biết nhỉ?”
“Thì đã bảo em ngủ say như cún con mà, có biết gì...”
Hải Nguyên chưa nói hết từ “đâu” thì Khánh Đan đã nhíu mày lườm anh một cái anh liền im lặng cười cười lấy miếng bánh đút vào miệng cô dỗ dành: “Ăn đi.”
Khi chuyến tàu đến Đã Nẵng thì đã gần trưa, thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng dịu nhẹ, gió man mát. Khánh Đan và Hải Nguyên xuống tàu thấy dễ chịu hẳn. Thành phố Đà Nẵng quả thực đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều lại không ồn ào như Hà Nội, đi du lịch ở đây quả thật là ý tưởng hay. Nhưng lần này có lẽ không phải du lịch mà chỉ là trốn tránh.
“Đi thôi, chúng ta sẽ chơi ở trong thành phố vài hôm rồi đến bán đảo Sơn Trà.” Hải Nguyên nắm tay cô rồi đi đến một khách sạn gần đó.
“Anh làm sao biết đường vậy?” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên đi loanh quanh tự nhiên như ở Hà Nội liền thắc mắc.
“Tối hôm qua anh lên mạng tìm hiểu.”
“À.” Khánh Đan nhíu mày ngẫm nghĩ, rõ dàng hôm qua thấy anh ngủ say lắm mà nhỉ?
Hai người đến khách sạn thuê phòng cất đồ rồi cùng nhau đi ăn trưa. Buổi tối thuê xe đi dạo quanh thành phố rồi sáng hôm sau lên xe đến bán đảo Sơn Trà.
“Chỉ còn một phòng thôi? Không phải hôm qua tôi đặt trước rồi sao?”
“Thật xin lỗi anh, nhân viên trực ban hôm qua của chúng tôi quên không ghi chép lại thông tin của anh, sáng nay khách lại đặt hết phòng chỉ còn lại một phòng đôi thôi. Mong anh thông cảm!” Nhân viên khách sạn nói rồi cúi xuống xin lỗi Hải Nguyên.
“Hay mình đi chỗ khác Hải Nguyên?”
“Bây giờ đang mùa du lịch, anh chị đi chỗ khác đặt phòng chắc cũng không còn đâu ạ.” Nhân viên kia vừa nói thì có một người đàn ông trẻ xuất hiện hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên kia thấy quản lí đến liền thuật lại sự việc, lát sau người đó mới lên tiếng:
“Chào anh, tôi là quản lí của khách sạn, thật xin lỗi anh vì sự sai sót của khách sạn chúng tôi. Chúng tôi sẽ liên hệ với khách sạn khác đặt phòng cho anh chị. Mời anh chị ngồi ở bàn đợi chúng tôi một lát.”
“Vậy cảm ơn anh.” Hải Nguyên đáp rồi cùng Khánh Đan ra ghế ngồi.
Quản lý khách sạn nhìn cô gái ngồi bện cạnh người con trai kia, cô gái ấy nở nụ cười thật đẹp, gương mặt anh thoáng có nét cười rồi lại trở lại bình thường sau đó rút điện thoại ra bấm vài số.
“Xin lỗi để hai người đợi lâu. Lúc nãy tôi đã gọi điện với vài khách sạn nhưng họ đều hết phòng rồi.” Người con trai lúc này đến nói với Hải Nguyên.
“Thôi một phòng cũng được.”
Khánh Đan nghe vậy khẽ nhíu mày một cái.
“Thật sự xin lỗi anh. Nhân viên chúng tôi sẽ đưa anh chị lên phòng.” Anh ta nói tiếp.”Chúc hai người có chuyến du lịch vui vẻ.” Anh ta nói rồi đưa tay ra. Hải Nguyên cũng mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh quản lý kia.
“Không có gì.” Hải Nguyên nói rồi cùng Khánh Đan đi theo nhân viên lên phòng. Căn phòng khá rộng, ban công hướng về phía biển, đúng là căn phòng lí tưởng. Anh đặt đồ xuống rồi quay lại nhìn Khánh Đan đang nhìn quanh căn phòng với anh mắt vừa nhìn đã hiểu cô nghĩ gì.
“Em nghĩ gì thế?” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan cười tinh quái.
“Em nghĩ gì đâu.”
“Không phải là… haha” Anh vừa nói vừa tiến lại gần Khánh Đan, cô liền lùi lại:
“Anh làm cái gì thế?”
“Haha…”
Tiếng chuông cửa chợt vang lên.
“Anh ra mở cửa đi.” Khánh Đan nói và đẩy anh ra phía cửa.
Hải Nguyên mở cửa thì thấy một nhân viên phục vụ bưng một đĩa hoa quả, bánh ngọt và nước đứng trước cửa.
“Chúng tôi có gọi đồ đâu nhỉ?”
“Thưa anh