XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Diệp Phong

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134970

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/970 lượt.

nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Khánh Đan. Cô ngồi thẳng dậy lau nước mắt.
“Em không khóc nữa, nhưng anh phải hứa, sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
“Ừ anh hứa!” Hải Nguyên nói rồi lại đưa tay lên lau nước mắt cho cô rồi nhìn vết cứa hồng hồng trên cổ cô mặt cau lại, tay đưa xuống chạm nhẹ vào nó:
“Đau lắm không?”
“Hết đau rồi.” Khánh Đan khẽ lắc đầu rồi chạm nhẹ lên cổ mình.
“Chắc sẽ để lại sẹo rồi.” Hải nguyên nói tiếp.
“Một vết thương nhỏ thôi mà.”
Thấy Hải Nguyên vẫn nhăn mày Khánh Đan bực mình. “Anh chê trên cổ em có vết sẹo nên xấu chứ gì.”
Hải Nguyên bật cười trước sự tức giận của cô.“Hì hì, anh nào dám, chỉ sợ em không vui thôi.”
“Em còn bị thương ở đâu nửa không? Tối hôm trước chúng nó đánh em phải không?”
“Ừ, nhưng mà không sao đâu, cũng không còn đau nữa.”
“Đâu anh xem nào.”
“Em không sao mà.”
“Không anh phải xem mới yên tâm được.”
“Em nói không sao mà.” Thấy Hải Nguyên nhất quyết như vậy Khánh Đan bỗng thấy khó xử, cô thật sự không muốn anh nhìn thấy, nếu không anh lại tức giận.
“Em nói không sao thì cho anh xem không được à? Ở đâu? Nghiêm trọng không?
Nghe Hải Nguyên nói cô mím môi lại khẽ lườm anh một cái rồi kéo vai áo xuống sâu một chút lộ ra bờ vai trắng mịn nhưng lại xuất hiện một mảng tím bầm lại, Hải Nguyên nhìn thấy mặt cau lại:
“Thế này mà em bảo không sao, haizz” Hải Nguyên thở dài xót xa rồi chạm nhẹ vào vết tím đó. Tím đen lại như kia chắc chắn là đau lắm vậy mà Khánh Đan vẫn không hề kêu than.
“Bọn chết tiệt kia đánh em ra nông nỗi này, anh phải tìm chúng nó tính sổ mới được! hừ.” Hải Nguyên nói tay nắm chặt mép chăn làm nó nhăn rúm lại.
“Được rồi, anh đừng tức giận nữa mà, bố nói nhóm bắt cóc đấy bị đi tù rồi, hơn nữa hôm đấy anh đánh cho mấy người đấy bị thương cũng không nhẹ, anh còn tức làm gì nữa.”
Hải Nguyên nhìn Khánh Đan thở dài rồi lại ôm cô vào lòng, cảm giác này thật bình yên.
“Hmm”
Nghe thấy tiếng hắng Khánh Đan ngồi bật dậy và quay lại thấy bà Ngọc Lan đang mỉm cười bước vào.
“Con chào mẹ.”
“Ừ, mẹ mang cháo đến đây, Hải Nguyên đói rồi hả? Dậy ăn cháo nào.”
“Vâng, Khánh Đan đút cháo cho anh đi.” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan với anh mắt đầy dụng ý, cô khẽ lườm anh một cái.
“Lẽ nào em để mẹ đút cháo cho anh sao?” Anh nhìn cô nở nụ cười đầy âm mưu. Khánh Đan dành cho anh một nụ cười đầy uy hiếp rồi đứng dậy đỡ lấy bát cháo trên tay me.
Bà ngọc Lan nhìn thấy hai đứa con vui vẻ như vậy trong lòng cũng thấy vui, chỉ hi vọng Hải Minh sẽ không vì vậy mà buồn.
“Hai con ở đây, mẹ ra ngoài xử lí chút việc nhé.” Bà Ngọc Lan nhìn qua cửa sổ thấy Ngọc Vân gọi bà liền nói rồi đi ra ngoài.
Hải Nguyên ăn hết bát cháo thì với tay lấy quyển truyện rồi đưa cho cô:
“Đọc cho anh nghe đi.” Rồi ngả lưng xuống nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh cũng nhiều yêu sách quá đấy!” Khánh Đan nhíu mày nhìn anh nhưng anh vẫn tỉnh bơ.
“Anh là người bệnh mà, hì hì”
Khánh Đan cầm quyển sách trên tay Hải Nguyên và mở ra đọc. Bình thường anh luôn tỏ ra mình là người lớn nhưng thật ra cũng rất trẻ con, như lúc này vậy. Nhưng cho dù anh có đưa ra yêu cầu gì đi nữa cô cũng chấp nhận, chỉ cần anh vui vẻ. Anh cũng chịu rất nhiều thiệt thòi, chỉ cần cô có thể, cô sẽ bù đắp cho anh.
Khánh Đan đọc truyện một lúc thì Hải Nguyên ngủ mất, cô đứng dậy ém lại chăn cho anh. Lúc anh ngủ trông thật hiền lành, không giống như thường ngày lạnh lùng, bá đạo.
“Khánh Đan!” Hải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô nhưng cô vẫn ngủ say lúc sau mới dụi mắt dậy:
“Ưm, em ngủ quên mất, hì”
“Mấy hôm nay chắc em mệt lắm hả? Tan học rồi không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đi chạy lại giữa nhà với bệnh viện làm gì?” Anh nói giọng nhẹ nhàng, âu yếm.
“Em không yên tâm mà, bố mẹ bận rộn lo công ty và vụ bắt cóc, em rảnh nên vào đây nói chuyện với anh mà.”
Hải Nguyên nghe cô nói tự nhiên bật cười, Khánh Đan cúi xuống gượng cười vì nhận ra từ lúc cô vào đây đợi anh kiểm tra tổng thể một lúc mà đã ngủ quên mất.
“Lên đây.”
“Hả?”
“Em mệt thì lên đây ngủ một lát đi.” Anh nói rồi ngồi dịch sang một bên.
“Không cần đâu, em cũng không mệt lắm.”
“Đây là phòng vip, sẽ không ai vào đâu.” Hải Nguyên dường như hiểu được suy nghĩ của Khánh Đan lúc này.
“Em sợ gì chứ? Haha” Anh nhìn cô nói với giọng khiêu khích.
“Em sợ gì đâu. Hứ”
Cô nói rồi leo lên giường nằm. Hải nguyên chỉ mỉm cười rồi kéo chăn lên cho cô. Đối phó với cô gái bướng bỉnh này cũng thật dễ dàng.
Khánh Đan nằm một lúc nhưng không thể ngủ được nữa lại thấy không khí có vẻ kì lạ, cô thấy mình thật ngốc nghếch khi nghe anh khích vài câu đã leo lên giường anh nằm giờ mới thấy ngại đành nằm im không nhúc nhích.
“Hôm trước phẫu thuật ai truyền máu cho anh vậy?”
Khánh Đan nghe anh nói ngẩng đầu lên nhìn anh nhất thời không biết nói gì.
“Nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, nếu không phải người thân chưa chắc đã có.”
Từ nhỏ Hải Nguyên không có bố, dù anh gọi ông Văn Thịnh là bố nhưng anh cũng biết ông không phải là bố ruột của anh, người sinh ra anh có lẽ ông ấy kh