Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Tác giả: Vu Trinh

Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015

Lượt xem: 134735

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.

khoác, chỉ như vậy thôi.” Nghe giọng nói của cô lúc này khiến người ta không đành lòng.
Chỉ như vậy?
Vậy đêm đó cô chủ động tìm đến anh, còn cả gan mời anh vào nhà, chẳng lẽ là anh hiểu lầm?
Cẩn thận xem xét cô một hồi, thế nào anh cũng không nhìn ra, chẳng qua là cách mấy ngày, người phụ nữ này liền phân thân thành hai người?
Trong lúc bất chợt, một ý nghĩ thoáng qua đầu, khiến cho đầu óc rối loạn toàn nghi ngờ có lời giải đáp.
Anh đã hiểu! Người phụ nữ này đang cố vờ tha để bắt trong trò chơi này!
Biết anh nổi lên đề phòng đối với cô, cho nên hôm nay sắm vai một cô gái nhu nhược ngoan ngoãn, muốn tranh thủ sự chú ý cùng thông cảm của anh.
Thể nào nhìn người phụ nữ này đơn thuần như vậy, chắc là rất giỏi tính kế…
Đã nhìn ra thủ đoạn của cô, đáng ra anh phải tránh xa cô một chút, không nên có bất cứ dính dáng gì đến cô, nhưng hết lần này đến lần khác, đáng chết …anh lại phát hiện mình có hứng thú đối với cô.
Quả thật cô không giống những người phụ nữ mà anh đã từng gặp.
Cô rất xinh đẹp, vẻ đẹp động lòng người, lại có đôi mắt trong sáng, cùng với hơi thở điềm tĩnh kỳ lạ, khiến cho người ta bị mê hoặc.
Nếu cô muốn chơi, vậy anh sẽ theo đến cùng!
Giấu đi đáy mắt tức giận, anh tự nhiên chậm rãi nở một nụ cười mê người.
“Sở tiểu thư…Anh có thể gọi em là Tiểu Hà không?”
“Được, có thể chứ.” Cô vội vàng gật đầu, đột nhiên anh thân mật như vậy không biết phải làm sao.
“Chuyện vừa rồi anh xin lỗi, là anh không biết tốt xấu, hi vọng em đừng để trong lòng.”
Sở Mạn Hà ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu tại sao thái độ của anh lại thay đổi nhanh như vậy?
Dĩ nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là mấy câu nói là có thể thuyết phục một người đàn ông ngoan cố kiêu ngạo, nhưng anh lại nở nụ cười trí mạng như vậy, khiến cô đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ.
“Không sao, anh hiểu là tốt rồi.” Cô lắp bắp đáp.
Anh từng bước tiến đến gần cô, thân thể cao lớn mang đến cảm giác áp bức, khiến cho hô hấp của cô càng trở nên khó khăn, mỗi một ngóc ngách trong thang máy nhỏ bé đều tràn ngập hơi thở của anh…
Hôm nay ngoại trừ mùi xà phòng nhàn nhạt, còn có nhiều hơn hơi thở nam tính quyến rũ của đàn ông, khiến cho cô không khỏi đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bữa tối anh mời, coi như nhận lỗi được không?”
Sở Mạn Hà kinh ngạc ngẩng đầu lên, bất ngờ ánh mắt đụng phải cái nhìn của anh, dường như trong con ngươi màu đen đó có xoáy nước sâu thẳm đang muốn cắn nuốt cô, một tia lí trí sống sót đã kịp thời kéo cô ra ngoài.
“Không! Không cần…!” Cô vội vàng lắc đầu.
Thật không thể tin được, cô cự tuyệt anh? Hai mày kiếm của anh nhíu chặt, giống như là bất mãn sức quyến rũ của mình bị coi thường.
“Buổi chiều em còn phải trở về làm việc.” Anh Lam muốn cô luyện tập chuẩn bị cho buổi quảng cáo vào cuối tuần này, cô phải trở về.
Anh Lam đặt hi vọng rất lớn vào cô, cô có thể phụ lòng bất cứ ai, nhưng nhất định không thể để anh ấy thất vọng!
“Ách, vậy sao? Thật là đáng tiếc.” Đột nhiên ánh mắt Lương Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn từ trên mặt cô tìm ra được nhiều đầu mối hơn.
“Buổi tối thứ bảy được không? Hôm đó em rảnh.” Có sự kiên trì trong mắt cô.
Rảnh rỗi? Cô rốt cuộc đang bận cái gì chứ? Cùng người đang ông khác hẹn hò? Giống như ngày hôm đó, bận rộn khắp nơi quyến rũ người đàn ông khác? Không biết tại sao, những suy nghĩ này khiến anh cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Cứ quyết định vậy đi.”
“Ừm.” Nhìn nụ cười tuấn mĩ của anh, thần kinh căng thẳng của Sở Mạn Hà cũng được thả lỏng.
“Bảy giờ anh đến đón em.”Anh đơn giản nói.
“Không cần, em có thể tự mình…”
“Anh đến đón em.” Anh nói như đinh đóng cột, không thương lượng đường sống.
“Được.” Cô gật đầu.
Cô không hiểu, người mời là cô, như thế nào quyền quyết định lại lập tức trở về trên tay anh?
Bốn mắt nhìn nhau, trong thang máy lại lâm vào yên lặng, từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của máy điều hòa không khí, Sở Mạn Hà lại chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
“Em không đi sao?”
“Đi đâu?” Sở Mạn Hà kinh ngạc nhìn anh.
“Trở về đi làm nha?”
Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
“A! Ách!” Cô bừng tỉnh, gương mặt thoáng chốc đỏ lên. “Em trở về đi làm, tạm biệt!”
“Thứ bảy gặp!” Anh nghiêm trang gật đầu một cái.
Không biết tại sao Sở Mạn Hà lại cảm thấy trên gương mặt anh đang cố nén ý cười?
Anh lùi thân thể lại, nhanh tay giúp cô đè xuống nút đóng cửa.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cũng đem cô đang đỏ mặt ngăn cách phía sau cánh cửa.
Sau khi cửa thang máy đóng, anh rốt cuộc không nhịn được cất tiếng cười to.
"Rốt cuộc em đang cười cái gì?" Từ trong phòng làm việc truyền ra tiếng gầm nhẹ không kiên nhẫn.
Cuối cùng tổng giám đốc Địch cũng không thể nhịn được nữa, buông tài liệu trong tay, bất mãn nhìn về phía Lương Tuấn đang cười khúc khích.
Địch Kiệt tức giận cũng khiến Lương Tuấn miễn cưỡng nén cười.
"Không có việc gì!" Anh cố làm như không có chuyện gì xảy ra, cầ