
Tác giả: Hồ Ly
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342006
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2006 lượt.
Cảm ơn con trai.” Mạc Mạc hôn lên mặt Mạc Bảo, trên đường về nhà Mạc Bảo đề nghị: “Mẹ tìm được công việc, có phải chúng ta nên chúc mừng chút không?”
Mạc Mạc cố ý hỏi Mạc Bảo “Chúc mừng như thế nào? Mạc Bảo có đề nghị gì không?”
Mạc Bảo rất tò mò mẹ sẽ làm gì, nhưng nó ăn còn chưa no lắm nên rất nghe lời tiếp tục ăn cơm, còn Mạc Mạc vẽ lên quyển sách cái gì đó. Mạc Bảo ăn xong thì nhìn Mạc Mạc, “Mẹ, mẹ vẽ xong chưa?” thật là kỳ lạ, không biết mẹ đang vẽ gì?
Sau khi vẽ xong, Mạc Mạc gấp quyển vở lại rồi đưa tờ giấy ra cười đưa cho Mạc Bả “Nhìn thử một lần xem.”
“Dạ”. Mạc Bảo mở quyển vở ra thấy trang giấy mẹ vẽ một người bạn nhỏ đang ngồi ăn cơm trước bàn, vị bạn nhỏ kia rõ ràng là nó rồi, nhưng xem tiếp, động tác ở mỗi trang đều không giống nhau. Mạc Bảo học theo động tác của Mạc Mạc, lật từng trang bằng ngón tay cái, những trang sách lướt qua nhau rất nhanh, như là những động tác nối liền nhau như trong phim hoạt hình, Mạc Bảo kinh ngạc hô lên: “Oa,mẹ thật là lợi hại nha, trong tranh là Mạc Bảo đang ăn cơm, có thể di động nha.”
“Haha.” Mạc Mạc thấy Mạc Bảo vui cô cũng cười.
Bữa cơm hôm nay đúng là Mạc Bảo mời, Mạc Bảo đứng dưới bàn thu ngân bảo tính tiền, nhưng khi nhân viên thu ngân nghe thấy tìm khắp nơi nhưng chả thấy ai, cuối cùng nhìn theo tầm mắt của Mạc Mạc mới phát hiện một cậu bé dễ thương đứng lọt trước quầy thu ngân, hai nhân viên đều bảo đứa bé rất dễ thương.
Sau khi tính tiền xong hai mẹ con đi ra khỏi nhà hàng, lúc Mạc Mạc dìu Mạc Bảo xuống bậc cầu thang thì sau lưng bị người nào đó đụng trúng, cơ thể Mạc Mạc không vững, bàn chân dậm hụt, sắp ngã nhào về trước, vô vội vàng bỏ bàn tay đang nắm lấy tay của Mạc Bảo ra, dù có chết cô cũng không để luyên lụy đến con.
Lúc Mạc Mạc nghĩ mình thảm tới nơi rồi thì lại cảm giác mình đụng vào một bờ tường ấm áp, cô định thần lại rồi mở mắt ra thì thấy một hàng nút áo đồ tây, cô không ngã thảm mà là ngã vào trong lòng người ta, bờ vai được một đôi tay có lực giữ lấy, cô khó khăn ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm ơn và nói rằng không phải cô không cố ý, cô muốn giãy ra khỏi vòng ôm ấm áp này nhưng khi nhìn thấy người đó lại là một gương mặt lạnh tanh và đôi mắt thâm thúy.
Mạc Mạc hơi giật mình vội đẩy người đã cứu mình ra, sau khi đứng vững mới mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Hoa….Hoa Tử, lúc trên xe bus cô cũng ngã vào người anh ta, rồi ngồi trên đùi anh ta, giờ đây lại chui vào trong lòng người ta, những chuyện khó xử nhất trên đời này đề rơi vào người cô, vẫn trúng vào một người, Mạc Mạc lên án che dấu sự ngượng ngùng của mình “Sao lại là anh?”
Hoa Tử nhướng mày, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt của Mạc Mạc, đôi mở hé ra rồi mím lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô thích tôi…”
“Anh nói bậy bạ gì đó hả!” Mạc Mạc vội vàng đánh gãy lời của Hoa Tử, tay thì kéo con trai với vẻ mặt ghi hoặc lại gần mình, rồi buồn bực nói: “Ai thích anh hả, tôi cảnh cáo anh, đứng có mà nói hưu nói vượn.”
Mạc Mạc kéo con trai như muốn rời đi, nhưng Hoa Tử lại ngăn đường đi của cô “Tôi nghĩ cô hiểu lầm.”
“Cái gì?” Mạc Mạc cũng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh ta thì sẽ tức giận, có lẽ mỗi lần nhìn thấy anh ta thì sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, có phải cô bị mốc hỏng cả đầu rồi không …huhu…!
Dáng vẻ của Hoa Tử vẫn thản nhiên, đôi mắt lành lạnh nhìn Mạc Mạc gằn từng tiếng: “Ý tôi là cô thích đụng vào ngực tôi, và trước cũng muốn hỏi là cô có đồng ý như thế không.”
“Tôi…tôi….” Mạc Mạc chán nản “Ai hiếm lạ mà muốn đụng vào trong ngực của anh, là anh…là anh tới khiến tôi đụng phải, thế được chưa.” Mạc Mạc nói xong thì vòng qua định đi nhưng Hoa Tử lại ngăn cản, Mạc Mạc tức giận, đôi mắt tức giận nhìn thẳng Hoa Tử “Anh cản đường đi của tôi làm gì?”
Hoa Tử lạnh lùng lên án: “Cô đụng phải tôi.”
“Rồi sao?” Mạc Mạc đúng tình hợp lý, tôi đụng vào anh, anh ăn tôi chắc…
“Cô như một Man Ngưu ngang ngược, tôi sợ tôi sẽ nội thương.” Mặt Hoa Tử lạnh lùng, nói năng thận trọng, không thể nhìn ra anh ta đang nói giỡn với Mạc Mạc.
Mạc Mạc nhíu mày, cô là Man Ngưu sao? Cô không cam lòng yếu thế đáp trả lại anh ta “Tôi đi đường, là anh như cây cột đứng ở đó, người anh cứng như thép, tôi vẫn nghi ngờ não anh chị chấn động đó, nhàm chán.”
Hoa Tử đưa tay sờ đầu Mạc Mạc, Mạc Mạc vội tránh ra.
“Anh làm gì?”
Hoa Tử thu tay lại để trong túi quần, nói lạnh lùng: “Xem xem có phải não cô bị chấn động hay không?”
Não chấn động có thể sờ ra sao? Không phải anh ta đang đùa với cô chứ? Vẻ ngoài thì có vẻ lạnh lùng nhưng nhìn sao cũng không ra “Anh nhanh đi ăn cơm đi, chúng tôi phải về nhà đây.” Mạc Mạc mười phí võ mồm với anh ta, cô cũng không muốn mất phong độ trước mặt con trai, tuy đã sớm mất đi một chút rồi….
“Con của cô?” tầm mắt Hoa Tử nhìn đến đứa bé bên cạnh cô.
Không đợi Mạc Mạc nói, Mạc Bảo đã hỏi lại: ‘Chú là ai?”
Hoa Tử xoay người, nói với Mạc Bảo: “Chú là chú Hoa Tử, là ….mẹ cháu..”
“Này, anh không được nói lung tung.” Mạc Mạc nghiêm túc cảnh cáo Hoa Tử, cô rất sợ anh ta nói với Mạc Bảo an