
Tác giả: Hồ Ly
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341994
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1994 lượt.
qua lại, cũng không thân lắm. Trong nhất thời Mạc Mạc không biết liên lạc với ai, chỉ có thể cầu cứu mẹ.
Rốt cuộc mẹ cô cũng liên lạc được với lai xe của Hoa Tử, lái xe cũng đến thành phố này nhưng lại không chịu lạnh được nên không đi leo núi.
Thật sự không ngờ đến là ngày Hoa Tử đi leo núi bên ấy lại có một trận tuyết lớn hiếm thấy, tuyết dày lên nửa đường, gia thông hầu như tê liệt, núi cũng bị tuyết bao phủ mà Hoa Tử vẫn chưa xuống núi.
Lái xe đã báo cảnh sát, cũng tìm người địa phương đến cứu viện, đáng tiếc tuyết quá dày nên nhân viên cứu nạn không thể lên núi, hơn nữa thành phố này nhỏ nên căn bản không có đội cứu nạn chuyên nghiệp, hiện giờ anh ta cũng đang nghĩ cách.
Mạc Mạc chưa nghe mẹ nói hết thì điện thoại trong tay đã rơi xuống mặt đất, nỗi sợ hãi cùng lo lắng bao phủ trong lòng, Hoa Tử đã bị trên tuyết lớn giam trên núi! Hoa Tử đã ở một đêm trên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, Mạc Mạc không thể tưởng tượng được Hoa Tử sẽ vượt qua như thế nào đây!
Tuyết dày như vậy, phải mất bao lâu mới có thể tan, Hoa Tử không có cách nào xuống núi chẳng phải là sẽ bị nhốt trên đỉnh núi sao. Dưới tình thế cấp bách, Mạc Mạc xin nghỉ rồi từ công ty đi thẳng về nhà.
“Mẹ bên ấy có tin tức gì không?” Mạc Mạc vừa vào cửa đã gấp gáp hỏi.
“Vẫn đang nghĩ cách.” Lương Tĩnh Thu an ủi, “Đừng có gấp, nhất định sẽ không sao đâu.”
Mạc Mạc đan hai tay vào nhau, bực bội bất an nói: “Con phải đi tìm Hoa Tử, con phải đi tìm anh ấy…”
Nếu như không phải vì tâm nguyện của cô thì Hoa Tử sẽ không đi, Lương Tĩnh Thu nhìn Mạc Mạc đã mất bình tĩnh, tuy lo lắng cho Hoa Tử nhưng Mạc Mạc có đến cũng có làm được gì, “Mạc Mạc, con có đi cũng không giúp được gì, trận tuyết lớn đã phong tỏa cả ngọn núi, con có đi cũng không lên núi được đâu.”
Mạc Mạc nóng lòng nói: “Nhưng mà con không thể chờ ở đây mãi, đến đó tối thiểu con có thể biết rõ mọi tin tức, nhất định sẽ giúp được chút gì đó.”
“Mẹ à chú Hoa nhất định sẽ không sao đâu, mẹ đừng quá lo lắng.” Mạc Bảo đứng dậy từ ghế sa lon đến bên cạnh Mạc Mạc, “Mẹ à lát nữa chú Hàn đến đón con tới chỗ ba ba và bà nội rồi, Mạc Bảo không thể ở bên mẹ được.”
Mạc Mạc kéo Mạc Bảo lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Bảo bối à mẹ phải ra ngoài mấy ngày, mấy ngày tới con ở nhà phải nghe lời có biết không?”
“Mẹ phải đi tìm chú Hoa sao?”
“Đúng vậy, mẹ phải đến đó tìm chú Hoa về.”
Mạc Bảo gật đầu nhưng trong lòng vẫn lo lắng khi mẹ đi một mình, cũng lo lắng cho chú Hoa Tử, hy vọng chú ấy không sao.
Mạc Mạc sắp xếp mọi chuyện xong thì bảo Tiểu Lưu lái xe đi cùng cô một chuyến, Lương Tĩnh Thu chưa kịp gọi lại thì Mạc Mạc đã vội vã xông ra ngoài.
Một lát sau Mạc Bảo được đưa vào bệnh viện với, Mạc Mạc trò chuyện vài câu với bà nội nhưng vì tinh thần bà không được tốt nên đã ngủ mất, bé đến với Giản Chiến Nam.
Giản Chiến Nam nói được mấy câu với Mạc Bảo thì nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, chỉ nghe anh ta gấp gáp nói: “Anh Giản, anh đang bệnh tôi vốn không nên làm phiền nhưng phu nhân muốn đến thành phố A, nhưng chỗ phu nhân muốn đến lại đang có bão tuyết lớn.”
Ngực Giản Chiến Nam thắt lại, “Vì sao Mạc Mạc nhất định muốn đến thành phố A?”
“Một người bạn của phu nhân bị kẹt trên một ngọn núi, phu nhân muốn đến tìm, tuyết đã phủ kín ngọn núi, cũng không có cách nào tìm được, tôi sợ phu nhân có chuyện gì nhưng lại không ngăn được.”
Giản Chiến Nam nhíu mày, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Trạm xăng dầu XX.”
“Kéo dài thời gian”
“Vâng anh Giản.”
Giản Chiến Nam nhíu mày, lòng tràn ngập lo lắng, nếu như chỗ đó cũng bị tuyết bao phủ thì làm sao Mạc Mạc đi xe đến được, Giản Chiến nam nói với Mạc Bảo: “Mạc Bảo con đi tìm ông nội và bà nội thuận tiện bảo chú Hàn đến đây.”
“Dạ” Mạc Mạc gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Lúc Hàn Chấn Dạ vào đã nhìn thấy Giản Chiến Nam thay bộ quần áo bệnh nhân ra, mặc đồ vest, đôi mắt đỏ ngầu nhíu lại, không khỏi hỏi: “Anh Giản, anh đang làm gì vậy, có việc gì thì cứ sai Khâu Chí và Lương Ba đi làm là được rồi, sức khỏe quan trọng hơn.”
Mặt Giản Chiến Nam đầy vẻ lo lắng nói: “Theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Thân thể đã như vậy không nghỉ ngơi cho tốt còn muốn ra ngoài, Hàn Chấn Dạ nhíu mày, “Anh Giản, thầy thuốc phải đồng ý thì tôi mới đưa anh ra ngoài được.”
Giản Chiến Nam nhăn mặt lạnh lùng quát, “Thế nào, cậu không nghe lời của đại ca tôi đây từ khi nào thế, đi thôi.”
Giản Chiến Nam dứt khoát rời khỏi bệnh viện, Hàn Chấn Dạ lái xe đưa Giản Chiến Nam ra nhà ga, lúc này anh ta mới biết là vì Mạc Tiêu Hữu.
Mạc Mạc ngồi trong xe chờ, người trong trạm xăng dầu máy móc nói có một chút vấn đề nên phải chờ một chút, Mạc Mạc lo lắng không thôi, giờ phút này cái đáng sợ nhất chính là chờ đợi.
Đang ngồi chờ thì Mạc Mạc trông thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh xe cô, cô thấy Giản Chiến Nam bước từ trên xe xuống.
Hắn tới đây làm gì? Lúc Mạc Mạc đang nghĩ thì Giản Chiến Nam mở cửa xe ra, ngồi xuống, Mạc Mạc trông thấy gương mặt gầy gò của hắn trước tiên.
“Anh có chuyện gì thế?” Mạc Mạc lên tiếng hỏi hắ