
Tác giả: Đậu Toa
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134545
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.
lại bên tai, trên cổ Vương Tiêu Lăng đeo chiếc chuông cũng phát ra tiếng dưới tốc độ của hắn. Khì thì dốn dập, khi thì lại lắc lư kéo sài, làm cho nàng như bị thôi miên từ một thiếu nữ rụt rè trở nên buông thả, nhiệt tình tuân theo sự đong đưa của hắn.
“Làm sao vậy?”- Hắn nghe được âm thanh thở gấp giống như mèo kêu, tay lau đi mồ hôi đang thấm ướt gương mặt hồng nhuận của nàng, thoáng đứng dậy rời đi.
“Đừng…”- DƯới bụng truyền đến cảm giác trống rỗng làm nàng nức nở nghẹn ngào lên tiếng, hai tay giữ lấy hắn không buông. “Đừng đi.. đừng rời đi…”
“Tiểu miêu của anh sẽ buồn sao?”- hắn biết nàng sắp tới cao trào nên quyết định lui ra.. “Hay chỉ đơn giản em muốn anh”- Bàn tay của hắn xẹt qua mặt thường, cúi xuống hôn từng chi tiết trên mặt nàng. “Nói cho anh biết, lúc anh không có ở đây, tiểu miêu rất buồn hay vui đến quên cả trời đất?”
“A… rất buồn… ừ.. đừng đi”- Vương Tiêu Lăng rên rĩ, e lệ nói, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, không dám nhìn hắn đang cười một cách thỏa mãn trêu chọc,
“Hảo hài tử ngoan sẽ có thưởng”- Hắn đem nàng lôi ra khỏi ngực, quan sát không sót chi tiết nào trên gương mặt thẹn thùng của nàng.
“Đây..”- Hắn đem nàng bế lên, làm cho cả hai người đứng dậy lực kết hợp càng sâu, sau đó mãnh liệt côn kích khiến nàng rên rĩ, cơ thể như bị nghiền nát không chịu nổi.
“A a…a”- Hắn cuồng nhiệt đâm vào nơi mẫn cảm của nàng thân thể dâng lên khoái cảm, nàng kịch liệt run rẩy, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp lễ đường báo hiệu nàng đã tới cao trào.
Hắn cảm nhận sóng triều đang dâng cao, liên tục rút dục vọng bản thân lui về sau, đem chất lỏng màu trắng rơi xuống cơ thể mềm mại ửng hồng của nàng, sau đó nằm lăn ra bên cạnh, ôm chặt nàng thở dốc.
Trong lúc đó, xuyên thấu qua tấm màn che là lớp ánh sáng kim quang của mặt trời, ngoại trừ tiếng thở dốc của đôi tình nhân, còn lại đều rất yên tĩnh…
Trong căn phòng đáng yêu được bố trí ấm áp, búp bê vải màu lam đặt trên giường, một người cuộn mình trong chăn bông còn phát tiếng gào thất thanh rất đáng sợ.
Kẻ đang ôm gối, trùm chăn khắp người phát ra âm thành kì quái đó chính là Vương Tiêu Lăng.
A! A!! Nàng sắp mất mặt đến chết rồi, rõ ràng nói không để ý tới hắn, còn cảm thấy hắn là tên đầu heo sét đánh. Vậy mà nàng lại cùng Nghiêm Tử Hiếu làm chuyện ây ái ngay trong trường, coi như chuyện đó không tính đi, nàng còn không biết thẹn mà nói đủ thứ.
A!! v vùi đầu vào sâu trong gối, xấu hổ giận dữ muốn khóc thét lên. Vương Tiêu Lăng!! Mày thật vô dụng!! Mày thật khiến người ta phỉ nhổ.
Đúng!! Quan trọng hơn là, bọn họ ngay cả đại điểm cũng không quan tâm mà dám làm tại trường, nàng cho dù có thể bỏ qua chuyện Lâm Hiểu Phân trêu chọc mình, nhưng ai biết được đám tai mắt lợi hại kia có thể phát hiện chuyện của nàng không chứ?
Nàng mở to mắt rất đáng yêu làm hắn kiềm chế không được cắn vào gương mặt trắng trẻo của nàng: “Em đúng là có nói, nhưng anh cũng chưa từng đồng ý”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt nàng ngây ngốc ra sau đó kinh ngạc, cuối cùng là bối rối rồi kịch liệt giãy dụa trong lòng hắn. Hắn kìm lòng không được đem Tiểu miêu đáng yêu này kéo vào lòng.
“Nghiêm Tử Hiếu, đây là nhà em!! Anh còn không mau buông tay?”- Bị bàn tay to của hắn ôm lấy, cẳn bản ngay cả động nàng cũng không dám, sở bàn tay của hắn lại di dời khắp nơi trên cơ thể nàng, nên chỉ dám như con mèo kêu meo meo nhe răng trợn mắt uy hiếp: “Anh mà không buông em kêu lên đó!!”
“Kêu đi”- Hắn một chút cũng không quan tâm, dù sao điểm uy hiếp nho nhỏ này, hắn căn bản không coi trọng, thậm chí nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng lại còn cảm thấy mê người hấp dẫn.
Nàng tức giận đỏ mặt, bàn tay to lớn bắt đầu sờ loạn trên người nàng, nàng tóm lấy tính đưa lên miệng cắn.
NHưng cơn tức giận nhất thời nho nhỏ biến mất, cảm giác tội lỗi nhen nhóm làm lòng nàng thả lỏng,
“Không cắn sao”
Câu hỏi thản nhiên của hắn làm cho lông tơ của Vương Tiêu Lăng đột nhiên dựng đứng. Nàng bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.. dường như đã chọc trúng động vật hoang dã?”
Vương Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn kẻ đang đeo kính trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, nụ cười đầy thiện ý của nam nhân này khiến thân thể nàng đông cứng.
Nụ cười thân thiện này thoạt nhìn thật khủng khiếp….
“Anh nói rồi…”- Hắn siết chặt nàng trong ngực, sau đó nói nhẹ bên tai nàng “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt”
Trong phòng hội học sinh, Vương Tiêu Lăng hiếm khi xuất hiện đúng giờ ngược lại còn ở trong văn phòng không nói câu nào, còn tích cực chuẩn bị tư liệu, chủ động chạy khắp nơi, làm cho hàng ngàn cán bộ cảm thấy khó hiểu.
Thời tiết hôm nay có bão sao?
Hôm nay Vương Tiêu Lăng chủ động chịu khó như vậy chẳng qua là cố tình kéo dài thời gian, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn vào tin nhắn chủ sở hữu đang muốn đòi lại sủng vật của mình.
Không đến mười phút, ngoài ban công xuất hiện một dáng người cao lớn tuấn tú, trong khi đó nữ nhân kia lại giả vờ tích cực vừa nhìn thấy người cả cơ thể