XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

Tác giả: Tỉnh Tình

Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015

Lượt xem: 134781

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.

hỉ là một sợi lông trâu nho nhỏ, cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì với Ngự Thị, có lẽ nên tặng cơ hội cho người cần nó đi!” Ngự Am mỉm cười nói.
Tìm nơi ký tên trên hóa đơn, lòng Ngự Am tràn đầy sung sướng cầm hộp đồ về nhà.
Anh rất muốn nói cho Diệp Chỉ Nhu tin tức tốt này!
“Anh Ngự! Anh đừng đi. Người đàn ông kia vừa mua cái gì?” Diệp Vũ Lam tức giận giậm chân, không nghĩ tới Ngự Am không coi cô ta ra cái gì! Nhưng cô ta tò mò, anh mua cái gì vậy.
“Anh ấy mua vòng cổ kim cương số lượng hạn chế của chúng tôi, giá một triệu hai trăm Đài tệ, thanh toán nhiều tiền như vậy, thế nhưng đến chớp mắt anh ấy cũng không thèm chớp. Thật hâm mộ chủ nhân anh ấy muốn tặng…” Trong mắt nữ nhân viên lóng lánh hào quang, yêu thích và ngưỡng mộ nói.
Diệp Vũ Lam đầy ngập lửa giận hối hận.
Đáng chết! Lại để cho con cá lớn kia trốn thoát.
~~~~o0o~~~~
“Chỉ Nhu, Chỉ Nhu! Anh muốn nói cho em một tin tức tốt!” Vừa về nhà, Ngự Am lập tức chạy vội tới phòng bếp tìm Chỉ Nhu đang chuẩn bị bữa tối.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Anh trúng số sao?” Anh cười cuốn hút cô, làm cho miệng cô cũng lộ ra nụ cười.
“Còn vui vẻ hơn trúng số nhiều lắm” Anh giống như đứa nhỏ hiến vật quý nói.
“Nói cũng đúng, anh nhiều tiền như vậy, cho dù trúng giải nhất chắc một chút cảm giác anh cũng không có”
“Nói cho em nhé, quái bệnh của anh khỏi rồi” Anh gắt gao ôm lấy Chỉ Nhu, hoa chân múa tay vui sướng nói.
“Quái bệnh? Anh là nói “Chứng dị ứng phụ nữ” sao? Anh đã không sợ phụ nữ?” Tại sao nghe thấy tin tức tốt của anh, trong lòng Chỉ Nhu lại có một tia ghen tuông.
“Đúng! Thật sự là quá tốt! Về sau anh không cần cố phụ nữ đi qua người nữa!” Sự vui vẻ của Ngự Am viết hết lên mặt, nhưng Chỉ Nhu lại thu liễm nụ cười, tuyệt không vui vẻ.
“Làm sao vậy? Em không cảm thấy vui sao?” Biểu tình cứng nhắc trên mặt Chỉ Nhu làm cho Ngự Am rơi vào vui sướng có chút khó hiểu.
“Làm sao có thể, em đương nhiên rất vui vẻ!” Cô miễn cưỡng cười khổ nói.
Anh hết bệnh rồi, có phải đại biểu cô cũng nên rời đi hay không?
“Nhưng... Vì sao em trông có vẻ u buồn như vậy?”
“Nào có. Em đi thu dọn hành lý” Chỉ Nhu cởi tạp dề, chua xót nói.
“Thu dọn hành lý? Em muốn đi đâu?” Lời của cô làm Ngự Am kinh sợ, khẩn trương hỏi.
“Bệnh của anh không phải khỏi rồi sao? Anh đã không cần em, thanh toán tiền lương tháng này cho em đi!” Chỉ Nhu cúi đầu, thở dài nói.
“Em đang nói bậy bạ gì đó? Ai muốn em đi?” Anh kích động cầm tay cô nói.
“Anh không phải muốn đuổi em đi mới nói cho em biết việc này sao?”
“Làm ơn, em từ khi nào thì trở nên buồn lo vô cớ như vậy? Anh cho tới bây giờ vốn không nói muốn em đi!” Người phụ nữ này coi anh là gì? Anh thừa nhận nếu là anh nửa tháng trước, có thể sẽ hạ quyết định này, nhưng khi hai người đã thân mật như bây giờ, anh không có khả năng thả cô đi.
“Thật vậy chăng?” Tâm tình Chỉ Nhu rộng mở hẳn lên.
“Đương nhiên. Về sau, không được miên man suy nghĩ nữa! Trừ khi anh tự mình mở miệng, bằng không em đừng nhắc lại chuyện phải đi”
Anh ôm Chỉ Nhu, cằm tựa lên đầu anh nói.
“Ngự Am, anh đã không có cảm giác bài xích phụ nữ, vậy… Anh sẽ đón nhận những người phụ nữ khác phải không?” Chỉ Nhu lo lắng nhất chính là điểm ấy.
“Nghĩ anh hơn hai mươi năm qua không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, hiện tại thật vất vả bỏ lệnh cấm...” Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Chỉ Nhu, sau đó trêu cợt.
Chỉ thấy toàn bộ mặt mày Chỉ Nhu nhăn thành một đoàn, tâm tình trong nháy mắt lại trầm xuống đáy cốc.
“Nhưng bên anh đã có một phiền toái lớn, anh sẽ không nhiều chuyện lại đi tìm một thêm để mình đau đầu”
Ngự Am vươn tay chỉ lên chóp mũi Chỉ Nhu nói.
“Anh nói em là phiền toái lớn?” Cô dương cao giọng, bĩu miệng nhỏ nhắn.
“Em cảm thấy em không phải sao?” Anh nhíu mày hỏi lại.
Chỉ Nhu chống cằm, còn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Thấy bộ dáng buồn rầu của cô, nội tâm vốn lạnh như băng của Ngự Am hiện lên một dòng nước ấm.
“Đến đây, cái tặng cho em” Anh lấy ra hộp nhỏ trong túi áo, giao cho Chỉ Nhu.
“Đây là cái gì?” Chỉ Nhu nhận, tò mò nhìn nhìn hộp nhỏ tinh mỹ kia.
“Mở ra nhìn xem” Hai tay anh chống lưng, dùng một tư thế tốt nhất ung dung nhìn biểu tình hưng phấn của cô.
Chỉ Nhu khó hiểu mở hộp ra.
Wow! Là một vòng cổ kim cương? Xem bên trên có khảm kim cương, chiếc vòng này nhất định rất quý. “Rất quý, em không thể nhận” Trên mặt cô không có sự vui mừng mà anh chờ mong, ngược lại còn đứng đắn trả hộp nhỏ lại cho anh.
“Cái gì?” Nha đầu kia có biết phân biệt hay không? Anh vốn tưởng rằng Chỉ Nhu luôn luôn yêu tiền sẽ kinh ngạc trợn mắt líu lưỡi, nhưng không thể tưởng tượng được cô chỉ đứng đắn trả vòng cổ lại cho anh.
“Em không nỡ đeo thứ quý như vậy, em thô tay thô chân, sau này làm mất vòng cổ thì rất có lỗi với anh! Còn nữa, về sau muốn nếu tặng thứ gì cho ai thì chọn vàng mà tặng, như vậy nếu em muốn bán trao tay, còn có thể tính trên giá thị trường” Lấy hiện tại mà suy tính, Chỉ Nhu thành thật nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Cái gì? Em nha đầu không biết sống chết muốn bán