pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Phải Đại Ma Vương

Yêu Phải Đại Ma Vương

Tác giả: Âu Tĩnh

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134755

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.

ngạc mà mở lớn. “Giữ lấy, hạ nhiệt độ.”
Tiếp theo, cô vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau mang đến thuốc pha chế sẵn cùng nước sôi, khi anh vẫn chưa hoàn hồn, bỏ que kem trong miệng anh ra, đổ thẳng thuốc vào miệng anh, sau đó đổ nước vào miệng anh như đổ cho một con dế mèn.
Anh bị nước làm nghẹn đến mức ho khan, bị bất đắc dĩ đành phải nuốt thuốc vào, cho đến khi lý trí khôi phục, bỗng nhiên rống to:
“Cô bị thần kinh à? Tự nhiên bắt tôi uống thuốc?!” Lát nữa anh phải tới bệnh viện rửa ruột, miễn cho bị độc chết.
“Đừng nóng vội, đây là thuốc hạ sốt, anh có biết người làm ngành quảng cáo rất vất vả hay không, làm ngày làm đêm, ngay cả thời gian sinh bệnh cũng không có, cho nên mọi người chuẩn bị một đống thuốc trong ngăn kéo, phòng trừ cho mọi tình huống, không nghĩ tới hôm nay lại phát huy công dụng.” Dáng vẻ cô vô cùng từ bi. “Nhưng có vẻ anh bị sốt rất nghiêm trọng, đi gặp bác sĩ vẫn tốt hơn.”
“…” Anh vỗ trán, đột nhiên cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Chẳng lẽ độc dược cô bắt anh ăn có hiệu lực?
“Anh muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Cô tới gần, nâng cánh tay anh.
Anh ác liệt hất tay cô. “Tránh ra.”
Lúc này, lại có người từ thang máy đi ra.
“Trọng Lâm? Cậu làm sao vậy?” Người tới vừa vặn là Sở Duyên Vũ mà Khang Trọng Lâm muốn tìm.
“Cậu tới thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu…”
Anh quyết định xử lý việc công trước rời mới dạy dỗ cô gái không có mắt bên cạnh, nhưng trước mắt đột nhiên một mảnh tối sầm, kéo theo một trận choáng váng kịch liệt, bước đi của anh lảo đảo một chút rồi lập tức té sấp về phía trước.
“Tổng giám đốc…” Sở Duyên Vũ vội vàng tiến về trước giúp Khang Trọng Lâm.
“Này, anh tỉnh lại đi.” Hoàng Nguyên Cần cũng chạy nhanh về phía trước vỗ vỗ hai má anh.
“…” Bên tai anh truyền đến từng trận kinh hô cùng tiếng kêu, nhưng anh vô lực đáp lại.
Trước khi anh mất đi ý thức, đang cố gắng khắc chế choáng váng, cảm giác được mặt mình bị một đôi tay nhỏ bé mãnh lực vỗ về…
Mặt đau quá. Nhất định là chuyện tốt do người phụ nữ đáng giận kia làm, chờ anh tỉnh lại, anh nhất định sẽ tát cô một cái bay tới Bắc Cực, sau đó điều cô đến khu vực không ai quản lí, để cô tự động rời cương vị công tác, cả đời này anh không bao giờ muốn gặp cô nữa.
Sau đó, bởi vì bị cảm nặng cùng khẩu vị không tốt tra tấn, Khang Trọng Lâm ở bệnh viện truyền nước một ngày, sau đó nghỉ ngơi ở nhà hai ngày mới khôi phục sinh long hoạt hổ.
Ngày đầu tiên trở lại công ty, anh liền buộc Sở Duyên Vũ thả người, Sở Duyên Vũ buồn bực lại có hứng thú theo dõi anh, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Vì sao?”
“Vì sao cái gì?” Khang Trọng Lâm anh giả ngu cũng rất lợi hại.
“Cậu xem trọng Hoàng Nguyên Cần ở điểm nào nhất?” Sở Duyên Vũ liếc mắt nhìn anh một cái.
Tuy rằng Hoàng Nguyên Cần không phải là nhân vật lợi hại hay không thể thiếu, nhưng dù gì làm việc cũng chăm chỉ, tuy rằng vào công ty mới hơn một năm, nhưng cũng biết sự trung quy trung cự, tự dưng bắt anh thả người, anh cũng có chút không tình nguyện.
“Không có gì.” Khang Trọng Lâm vân đạm phong khinh nói. “Chỉ là thư kí của tôi quyết định về nhà chuyên tâm dạy dỗ con cái, mà tôi vừa vặn thiếu một thư kí, cho nên tôi quyết định ‘Thăng nhiệm’ Hoàng Nguyên Cần đảm nhiệm làm thư kí cho tôi.”
“Người nhiều như vậy, vì sao lại là cô ấy?” Sở Duyên Vũ buồn cười nói.
“Tôi thấy cô ấy có vẻ thuận mắt.” Kỳ thật là anh thấy cô không vừa mắt, nhưng sao anh có thể đem tâm tư để lộ ra được.
Sở Duyên Vũ có chút đăm chiêu nhìn anh một cái, cố gắng áp chế ý cười. “Được rồi!”
Tuy rằng Sở Duyên Vũ biết sự tình không đơn giản như vậy, cũng chỉ có anh mới hiểu được cá tính cùng thói hư tật xấu của Khang Trọng Lâm, tự nhiên điều Hoàng Nguyên Cần đến làm thư kí cho mình, là chuyện mà anh khó tưởng tượng được.
Có lẽ, Khang Trọng Lâm có dụng ý của bản thân, anh ở một bên xem diễn là được. Hơn nữa kỳ thật Khang Trọng Lâm mặc kệ Sở Duyên Vũ anh có thả người hay không, công ty hết thảy đều là anh ta định đoạt, hỏi qua anh chỉ là để cho anh mặt mũi mà thôi.
Quả thực, sau khi Khang Trọng Lâm điều Hoàng Nguyên Cần làm thư kí cho mình, hơn nữa điều cả hai vị trợ lí đi, để lại một mình cô chống đỡ đại cục. Tất cả những việc qua tay anh đều để Hoàng Nguyên Cần tự sinh tự diệt, khiến cô oa oa kêu to, ở anh sau lưng nguyền rủa oán giận.
Chỉ cần mặt cô càng thối anh càng cao hứng, ai bảo cô dám tùy tiện sờ anh… Mà từ đó đến nay, Khang Trọng Lâm mới phát hiện bản thân cũng có thói xấu đùa dai.
Khi đó toàn công ty đều nghĩ rằng Hoàng Nguyên Cần có vận cứt chó, vào công ty mới hơn một năm đã một bước lên mây, một bay lên trời. Chỉ có Sở Duyên Vũ cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng còn cố ý thăm dò tâm tư người kia.
Mấy tháng nay, Sở Duyên Vũ đem những hành động của Khang Trọng Lâm cùng Hoàng Nguyên Cần xem ở trong mắt, coi như giải trí. Hoàng Nguyên Cần có thể nhẫn nại bị Khang Trọng Lâm chỉnh ác lâu như vậy, thật là wonderful.
“Trọng Lâm, chúng ta quen nhau đã lâu phải không?” Sở Duyên Vũ tươi cười hỏi.
Khang Trọng Lâm nhíu mà