Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 134678

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/678 lượt.

tận nhà cậu thì…." Cô cong môi lên oán trách
"Bạch Thư Duy."
Từ trong miệng Uông Tinh Tinh nghe cái tên đó, hồi lâu sau lòng của Kha Dụ Phân đột nhiên nhảy một cái mãnh liệt, một giây sau thì tâm đang bình tĩnh như mặt hồ bắt đầu cuồn cuộn, trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn hình ảnh ngắn, trong những đoạn hình ảnh đó từ đầu tới cuối đều không ngừng lặp lại bóng dáng một người xuất hiện, đó chính là Bạch Thư Duy.
Đã hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp trung học cô cũng chưa từng thấy qua anh, thì ra là anh đi Mĩ. . . . . .
Kha Dụ Phân nhéo nhéo ngón tay, tim căng lên, còn hơi chua xót.
"Chính là con riêng của một nhà giàu có, đội trưởng đội bóng rổ tên là Bạch Thư Duy, cậu đừng nói với tới là cậu không phải nhớ cậu ta. Dù sao thì cậu ta cũng học cùng lớp với cậu nhiều năm đó." Uông Tinh Tinh cho là cô quên cho nên cố gắng khơi gợi trí nhớ cho cô.
Kha Dụ Phân không quên, cuộc đời cô lần đầu tiên được chơi đu dây, còn có lần đầu tiên được cho ăn kẹo que, đều là Bạch Thư Duy cho cô. Nhưng cô đã quá lâu không nghe thấy cái tên này nên không biết phải nói gì.
Cười yếu ớt rồi cô miễn cưỡng nặn ra hình dung đơn giản của anh ta "Tớ nhớ rồi, cao kều nhưng gầy teo đúng không?"
Khi còn bé Bạch Thư Duy đen sẫm xấu xí, vóc người cũng chỉ cao bình thường, ai biết khi lớn anh ta sẽ trở thành một người đàn ông đẹp trai, còn là một tay chơi bóng rổ xuất sắc.
Anh khi còn nhỏ cũng đã rất có duyên với con gái, thành tích cũng rất tốt, nhưng có tin đồn là con riêng nên cô bị mẹ cấm lui tới với anh. Còn nữa, mẹ cho là anh là đồng lõa với trận phản nghịch khi cô mười tuổi nên vô cùng không thích anh. Vì vậy cô và Bạch Thư Duy tiếp xúc lần đầu tiên đó và cũng là lần cuối cùng.
Thật ra thì cô vẫn rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho cô thử nghiệm cảm giác đu dây, cảm ơn anh đã ở lại nơi nhỏ bé dưới chân cầu thang núp mưa với cô, làm bạn chân thành với một người yếu ớt dỗi hơn như cô.
Nhưng sau này lại xảy ra chuyện bất hạnh ngoài ý muốn như vậy khiến người vô tội như anh lại phải mang tội danh thì không nói, mà cô còn vô tình cự tuyệt tình bạn chân thành của anh. Đến bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.
"Không ngờ tớ lại gặp cậu ở chỗ này, nếu Bạch Thư Duy cũng ở đây thì tốt. Nếu cậu ta nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc bây giờ của tớ, nhất định sẽ hối hận lúc đầu không chịu nhận lời tỏ tình của tớ, ha ha ha……" Uông Tinh Tinh cười hi hi ha ha nói.
Phát hiện Kha Dụ Phân không lên tiếng, Uông Tinh Tinh thu lại nụ cười nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn đi, nhíu mày, nét mặt hoang mang bối rối, nhìn thế nào cũng không cảm thấy vẻ mặt vui vẻ của một cô dâu sẽ lên xe hoa vào ngày mai.
Tìm được người bạn đời cầm tay mình suốt quãng đời còn lại không phải là chuyện đáng mừng sap? Thế nào nhìn cô ấy lại uất ức giống như sắp bị đưa lên đài để tế sống vậy.
"Thế nào?" Uông Tinh Tinh dùng cùi chỏ đụng đụng cô.
Bỗng lấy lại tinh thần, cô cười che giấu "Không có, tớ có làm sao đâu." Xoắn xoắn tóc một cách thanh nhã, che giấu mất hồn của mình.
Uông Tinh Tinh xem thường nhíu mày "Cậu còn làm bộ dạng lừa gạt tớ. Cậu không soi gương sao?"
"Thế nào?" Cho là trên mặt mình có vết bẩn, Kha Dụ Phân theo bản năng sờ sờ mặt.
"Tớ thấy cậu chuẩn bị lấy chồng mà cả người ủ rủ, chẳng lẽ sắp minh hôn à?"
(*minh hôn: đám cưới ma. Ở đây hiểu là không phải cậu cưới ma chứ)
"Khụ khụ. . . . . . Cậu nói bậy bạ cái gì đó, Chu Lập đạt. . . . . . Ách, chính là vị hôn phu của tớ, anh ta chưa có chết." Uông Tinh Tinh nói chuyện không che đậy miệng khiến Kha Dụ Phân sững sờ.
"Tớ không nói bậy, nhớ tới một ngày trước khi tớ lấy chồng thì quả thật hưng phấn đến mức giống như đang uống thuốc lắc, thức trắng đêm không ngủ. Có ai lại như cậu không? Không hề có vẻ gì gọi là vui mừng." Uông Tinh Tinh phản bác lại.
"Tớ...tớ vẫn luôn như vậy mà." Nghiêm túc, cứng nhắc, khô khan, không thú vị. . . . . . Kha Dụ Phân bỗng nhiên nhớ tới những lời mà bạn cùng lớp từng nhận xét về cô.
"Aizzz… Thành thật mà nói, cậu thương anh ta sao?"
Đôi mắt đẹp của Uông Tinh Tinh nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc thốt ra "Người nào?"
Uông Tinh Tinh hung hăng liếc mắt, tức giận hỏi ngược lại: "Đương nhiên là vị hôn phu của cậu, nếu không thì còn là ai?"
A di đà Phật, cô còn tưởng rằng cô ấy hỏi Bạch Thư Duy.
Kha Dụ Phân âm thầm thở ra, dùng nụ cười khúc khích để che giấu rồi trả lời như đang đọc thuộc lòng trong sách giáo khoa: "Chu tiên sinh là người rất tốt, có nhiệt tình với công việc, có kiên nhẫn với người khác, cũng rất hiền lành, vô cùng. . . . . ." Cô nghiêm túc trả lời các ưu điểm của Chu Lập Đạt, nhưng không trả lời thẳng vấn đề Uông Tinh Tinh hỏi.
Chu tiên sinh? Mẹ nó, mình còn tưởng là giáo sư Lâm. Trên đời này có ai gọi chồng của mình như vậy không? Bây giờ có kiểu gọi này nữa sao? Uông Tinh Tinh cảm giác nóng bừng trong người.
"Dừng." Cô nghe không nổi nữa, dùng sức hít sâu để tránh cho mình hộc máu mà chết "Kha tiểu thư, bây giờ không phải là đang chọn đại biểu cho chuyên mục ng