
Tác giả: Đậu Toa
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.
n cưỡng tin được. . . . . .
Khiên Dương Thù giơ tay gọi tiểu nhị, vừa lên tiếng gọi thức ăn liền khiến mọi người rớt bể cái chén trong tay.
"Tiểu nhị, một tứ bảo hấp, thịt cua đầu sư tử hầm, cá Diếc Phù Dung, gỏi Tam tơ yến, đậu chiên vàng, bánh bột hấp Uyên ương tuyết, giăm bông hun khói hầm bao tử cá, đậu hủ nấu nồi đất, Lê trộn mật đỏ, bánh bao ngũ vị, Phỉ Thúy hấp, thêm hai bình rượu nóng và hai ấm trà Bích Loa Xuân."
Hắn gọi một hơi toàn bộ các món ăn nổi tiếng của Dương Châu, gọi xong lại không quá xác định cúi đầu hỏi: "Vậy đã đủ chưa? Có muốn gọi thêm gì nữa không?"
Gọi nhiều đồ ăn như thế, không phải vì sợ một đám người ăn không đủ, mà là hắn sợ tiểu mỹ nhân kén chọn ăn không vô. Sợ dầu mỡ, sợ tanh, ngay cả canh gà cũng uống không được một chén, đến nỗi bây giờ hắn luôn tốn tâm tư để nàng ăn nhiều thêm một chút.
Đột nhiên, ánh mọi người đều dừng trên người Mạc Hi Dung, hoài nghi cô gái xinh đẹp thân thể gầy yếu này có thể gọi nhiều thêm thứ gì nữa không.
Từng đợt ánh mắt hoài nghi bắn thẳng đến khiến Mạc Hi Dung ngượng ngùng ửng hồng đôi má, nàng không thuận theo đấm nhẹ vào ngực hắn. "Đừng hỏi ta vấn đề này, làm như ta ăn giống. . . . . ."
Quản Quỳnh Dĩ và Bút Mạt Trừng (họ Bút, hơi lạ :v) cực kỳ hứng thú nhìn bọn họ trêu đùa nhau, nhìn nhau cười.
Hắc hắc, nhất định hai người này có "Gian tình"! Hiện nhiều người lẫn lộn, chờ khi có dịp nhất định phải tra hỏi thật nghiêm!
※※※
Sau khi Khiên Dương Thù gọi thức ăn xong, một đám người dào dạt mênh mông đi đến một phòng trang nhã trên lầu, lúc này Vương Kim Hoa bị ném sang một bên đột nhiên cản đường bọn họ, ồn ào tranh cãi.
"Khiên Dương Thù! Ngươi hại ta thật thảm!"
Vương Kim Hoa đột nhiên nhào đến khiến Khiên Dương Thù xấu hổ không ngớt, hắn chỉ đành cười trừ mời hai đôi vợ chồng kia lên lầu trước, rồi mới để ý đến nữ nhân mù quáng nói năng bậy bạ này.
"Ta cũng muốn lên trước." Mạc Hi Dung kéo kéo tay áo hắn, lộ vẻ nhàm chán nói.
"Nàng muốn để tướng công nàng một mình đối phó với mụ điên này?" Hắn cực kỳ đáng thương hỏi.
"Còn dám nói người ta là mụ điên, ít nhất nàng ta từng là vị hôn thê trước kia của ngươi." Hơn nữa còn là vị hôn thê cũ bị bán hôn ước.
"Chính là vì thế nên phu nhân thực sự như nàng càng cần phải ở lại giúp ta!" Khiên Dương Thù không để ý bên cạnh còn có những người khác nhìn trừng trừng, vẫn vừa đùa giỡn vừa năn nỉ.
"Hi Dung, bạn ở lại với hắn đi!" Quản Quỳnh Dĩ cười nói, kéo vị hôn phu của mình xoay người lên lầu.
"Chúng ta lên trước, hai người cứ từ từ nhé." Bút Mạt Trừng nói xong, cũng kéo Đô Độc Ảnh rất muốn xem kịch vui lên lầu.
"Mọi người. . . . . ." Thấy tất cả mọi người đi hết, nàng bị hắn ôm chặn trước cửa lâu, chạy không thoát, chỉ có thể hết cách lên tiếng, "Vậy ngươi nhanh một chút!"
Mặc dù hai đôi vợ chồng kia lên lầu, nhưng những người khác đang ngồi trong khách điếm đều hóng hai lỗ tai, muốn nghe cho rõ cuộc siêu đối đầu giữa vị hôn thê cũ bị "bán hôn ước", gã bạc tình của Khiên gia cùng với phu nhân chính thức của hắn.
"Vương Kim Hoa, ngươi đang nói bậy gì đó, ta hại thảm ngươi khi nào hả?" Khiên Dương Thù thu hồi tươi cười dịu dàng, cười lạnh nhìn về phía Vương Kim Hoa.
"Ngươi còn dám nói không có? Ngươi là đồ vô lương tâm, ta đã đính hôn với ngươi từ nhỏ, ngươi không cưới ta thì thôi, lại còn bán hôn ước cho gã nam nhân xấu xí không cưới được vợ, đây không phải là hại ta sao?" Vương Kim Hoa lên án tội trạng đầu tiên của hắn.
Á, à! Vì ngân lượng, ngay cả hôn ước Khiên Dương Thù cũng bán, đây là chuyện mọi người trong thành Dương Châu đều biết, đúng là vô lương tâm! Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh vừa nghe vừa gật đầu phụ họa.
Đang bị hắn ôm, Mạc Hi Dung nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn muốn xem thử hắn giải thích thế nào.
"Đúng là ta đã bán hôn ước, mặc dù hôn ước này không để ngươi gả được cho người chồng tuấn tú, nhưng cũng không khiến ngươi gả cho Vương Nhị mặt rỗ hoặc ông chồng thối tha thiếu chân thiếu tay, mà là một trong những quản sự xuất sắc nhất trong tay ta; ta phải nói rằng, ngươi gả như thế thật quá tốt rồi." Nếu không sao có chuyện rảnh rỗi dật dờ ở đây tranh cãi ầm ĩ, mất mặt kiểu này?
Hắn hừ lạnh, thầm nghĩ từ nay về sau phải ban bố một lệnh cấm mới, không thôi vợ con của các quản sự lại ra ngoài ăn nói hàm hồ.
Vậy cũng không sai! Gã kỳ quái thứ ba của Dương Châu này, mặc dù rất hà khắc với mình và người nhà, nhưng người làm việc cho hắn, có ai không lĩnh lương bổng thật vui vẻ ? Cho nên. . . . . . Hắn nói cũng phải. Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh lại nghiêng về phía bên kia gật đầu điên cuồng.
"Công bằng ở đâu chứ? Nếu ngươi không nuốt lời quên nghĩa, từ hôn bán ước, hôm nay ta đã là đại thiếu phu nhân của Khiên gia!" Sau đó toàn bộ ngân lượng mà hắn không nỡ tiêu sẽ cống hiến hết lên người bản thân nàng ta.
"Không thể nào!" Nữ nhân này thật thích nằm mơ, dáng vẻ này mà cũng dám mơ trở thành thiếu phu nhân của Khiên gia?
"Sao không thể?! Chúng ta là do lệnh của cha mẹ. . . . . ." Vương Kim Hoa phản bác dồn dập