Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Phu Quân Tham Tiền

Yêu Phu Quân Tham Tiền

Tác giả: Đậu Toa

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134736

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/736 lượt.

mang sự kiện này, dù sao. . . . . . hắn cũng đối xử với nàng thật tốt. . . . . .
"Sao bạn vẫn cảm thấy chúng ta có thể quay về được vậy, Hi Dung?" Người mang thai, Quản Quỳnh Dĩ khẽ hớp một ngụm nhỏ Phẩm Điệp mang theo bên người, không đáp mà hỏi ngược lại. (Phẩm điệp là gì, vui lòng xem lại chương 2 :v)
"Mình. . . . . . mình chỉ cảm thấy, chúng ta không biết đã đến đây bằng cách nào, hẳn sẽ có một ngày cũng không biết nguyên do mà quay trở về!" Nàng có chút bối rối giải thích, nghi hoặc trong lòng không ngừng tăng lên.
Thật sẽ như vậy sao? Nàng khẩn trương như thế cũng chỉ vì như vậy sao?
Bút Mạt Trừng bỗng nắm lấy tay nàng, hỏi khe khẽ: "Hi Dung, bạn vẫn chưa thể xác định là bạn có yêu thích hắn hay không sao?"
"Ha? Đúng vậy ha, bằng không sao vẫn cứ nghĩ đến việc có thể trở về hay không?" Nghe giả thiết này, Quản Quỳnh Dĩ gật đầu liên tục.
"Không, mình. . . . . . mình biết mình thích hắn, bằng không sao lại. . . . . .sao lại. . . . . ." băn khoăn vẫn tràn ngập khuôn mặt nàng, cũng không hiểu rõ tâm tư của bản thân, "Mình chỉ có thể nói là mình thích hắn, nhưng. . . . . . vẫn chưa đến mức gọi là yêu!"
"Cho nên bạn cảm thấy, tình cảm đó vẫn không đủ để có thể thuyết phục bạn không muốn quay về?" Bút Mạt Trừng nói trúng tim đen.
"Là như vậy sao?" Mạc Hi Dung lộ vẻ mê mang.
Cho nên hắn mới nghi hoặc, cho nên hắn mới không ngừng tìm cớ, thậm chí tưởng rằng nàng thương hại hắn, sự thật e sợ chính mình đã bị nàng thương hại?
Thấy vẻ mê mang bối rối của nàng, hai người kia chỉ có thể yên lặng hỗ trợ nàng, lại không cách nào giúp nàng đưa ra được đáp án chính xác, bởi vì yêu là việc không thể nào nói rõ, hết thảy đều phải từ chính nàng xác định.
Hai nàng trừ việc đồng ý hỗ trợ Mạc Hi Dung, cũng chỉ có thể chờ xem ông trời muốn sắp xếp thế nào cho hai người này.
Bởi vì nếu ông trời đã đưa các nàng từ nơi xa xôi đó đến đây, lại khiến các nàng tự chạm phải tình cảm của đời mình, hẳn cũng đã sắp xếp xong hết thảy, khiến Hi Dung có thể tự làm rõ ai, việc gì -mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng ấy.
Cho nên các nàng tin tưởng, Hi Dung cũng sẽ cảm nhận được chân tình giống các nàng, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
※※※
Vài ngày lại nhanh chóng trôi qua, trong thành Dương Châu bỗng xuất hiện vài người Nhật Bản, nhưng bởi vì chuyện cãi vả của kẻ kỳ quái thứ ba ở Dương Châu đang nóng sốt, không ai chú ý tới chuyện này.
Cách đường cái một đoạn là một tòa nhà nhỏ, một đám Người Nhật tụ tập hưng phấn thảo luận chuyện mới nhất nghe ngóng được trong thành Dương Châu.
"Thủ lĩnh, vụ mua bán lớn nhất gần đây, là hợp tác kinh doanh vải dệt giữa Hùng lão gia và Khiên Dương Thù, bọn hắn định rời bến mua đủ các loại vải lụa khắp Trung Nguyên, kết hợp với các tú nương (phụ nữ làm nghề thêu) của thành Dương Châu, mở một phường thêu ở tòa nhà cũ của Khiên gia." Nam nhân thấp bé mặc áo màu xanh đen báo cáo.
"Kinh doanh phường thêu cũng đâu cần hai người họ phải hợp tác?" Nam nhân đeo mặt nạ ngồi ở giữa hỏi.
"Thuộc hạ điều tra được, " một nam tử áo đen khác bước ra nói, "Hùng lão gia là người vùng khác, không rõ lai lịch, nhưng thủ đoạn rất cao, nắm giữ nguồn cung nhiều loại vải lụa quý giá, vì thế mà Khiên Dương Thù cung cấp tòa nhà làm cứ điểm, cũng phụ trách luôn việc chiêu mộ các tú nương nổi danh dọc vùng sông Hoài Dương."
"Ha? Cho nên mục tiêu lần này là vải lụa trong tay bọn hắn? Vậy cũng cần không ít người rồi!"
"Không! Thủ lĩnh, chúng ta tra được một thứ rất dễ xuống tay lại còn rất đáng giá."
"Là thứ gì?"
"Là sản phẩm đầu tiên bọn hắn tạo ra trong năm nay. Dùng loại tơ lụa tốt nhất mà Hùng lão gia mới vừa dệt thành và mẫu thêu mà Khiên Dương Thù dùng ngàn vàng mua về, nhóm tú nương làm việc ngày đêm tạo thành sản phẩm bậc nhất, sổ lượng rất ít, chỉ có bốn xấp, hai xấp được giữ trong phủ của hai người, nhưng trước khi đưa lên Kinh thành thì cả bốn xấp sẽ được tập trung giữ lại ở nhà mới của Khiên gia một đêm."
"Vậy sao?" Nam nhân được gọi là thủ lĩnh vuốt vuốt chòm râu nơi khóe miệng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng ra quyết định. "Các huynh đệ, chúng ta sẽ xuống tay vào ngày đó!"
※※※
Nhàm chán! Đúng là cực kỳ nhàm chán!
Cùng một tình huống, chỉ là nơi chốn và đối tượng thì khác hẳn, nam nhân tự có mục đích bàn bạc vấn đề của bản thân bọn hắn, nàng lại bị cứng rắn kéo đến tiếp khách, chỉ có thể ngồi ngẩn người kiêm đếm đậu phộng.
Mạc Hi Dung nhìn về phía cái tay bị nắm chặt của mình, lại nhìn về phía cái gã đang mở to miệng nói năng loạn xạ, sắp hù chết mấy lão quản sự ── cũng là tướng công của nàng kia.
Nàng đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện chưa có hồi kết hôm ấy, dừng hành động đếm đậu phộng lại, sau khi đánh giá tử tế, phát hiện kỳ thật bộ dạng tướng công nhà nàng không khó coi.
Trên gương mặt tròn luôn thể hiện vẻ ung dung có thể gọi là dịu dàng nho nhã, là một đôi mắt lợi hại đặc thù của thương nhân, bình tâm mà nói, bộ dạng hắn không chỉ không có coi, mà còn có thể cho từ tám mươi điểm trở lên.
Ngoài ra, căn cứ vào k