Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341461

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1461 lượt.

có case thiết kế nào lớn à? Không phải mới nhận được dự án bên Hoa Cảnh sao?”
Hứa Liên Trăn bóp trán, làm bộ khổ não: “Trong tay em chỉ còn một chút việc lung tung thôi, đang dẹp lại vì chưa có cảm hứng. Chị biết đó, mất cảm hứng là chuyện đau khổ nhất trần đời này a.” Chị Kiều cười cười phủi chút bụi bặm dính trên áo cô: “Buổi tối bảo dì Chu chưng óc eo cho em ăn.”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Hứa Liên Trăn nhăn nhó: “Em không ăn đâu!” Chị Kiều cười ha ha đẩy cô về: “Ăn gì bổ nấy, ai bảo em làm thiết kế, việc này hao tổn trí óc nhất đấy. Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
Trong phòng đã không còn hai đứa tiểu quỷ phá phách, yên tĩnh đi hẳn, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy không quen. Hứa Liên Trăn lăn qua lộn lại, hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Trong phòng đã không còn hai tiểu quỷ nghịch ngợm trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng lại khiến cô cảm giác có chút không quen. Hứa Liên Trăn lăn qua lộn lại, hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của cô cũng không được an ổn, chuyện cũ trước kia lần lượt kéo về.
Mãi cho đến khi chuông cửa ầm ĩ vang lên một hồi, Hứa Liên Trăn mới miễn cưỡng mở mắt. Mở cánh cửa ra, hóa ra là dì Chu bảo mẫu. Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ mỗi lần đến bữa cơm đều là chị Kiều đích thân đi gọi cô dậy ăn, liền hỏi: “Chị Kiều đâu dì?”
Dì Chu: “Mới có một vị khách tới đây, Niên phu nhân đang trò chuyện cùng người ta.”
Thì ra là thế! Hứa Liên Trăn lại hỏi thêm một câu: “Cháu có biết người đó không?”
Dì Chu: “Dì thấy vị tiên sinh này hình như là lần đầu tiên đến.”
Lần đầu tiên đến, thế thì cô không biết cũng phải, Hứa Liên Trăn bởi vì đang mặc đồ trong nhà không tiện cho lắm, vì thế cô quay trở lại phòng mình, thay một chiếc áo len thụng màu xanh ngọc, cùng một chiếc quần dạ bó màu vàng nhạt. Ngoại trừ lúc làm việc, bình thường cứ đồ nào thoải mái là cô sẽ mặc đồ đó.
Vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy chị Kiều đang ngồi uống trà cùng vị khách trong phòng khách. Cư nhiên không thấy hai tên nhóc tiểu quỷ nghịch ngợm phá phách kia đâu, phỏng chừng là đang bị ép chơi đùa trong phòng.
Chị Kiều mỉm cười ngoắc tay với cô: “Liên Trăn, mau lại đây. Để chị giới thiệu cho em biết ân nhân của Bì Bì. Chị ấy mà, hôm nay đúng là có quý nhân giúp đỡ nên chị mới may mắn gặp được người năm đó đã hiến tủy cho Bì Bì…”
Trong nháy mắt tiếp theo, khi Hứa Liên Trăn nhìn thấy sườn mặt của vị khách kia, đường cong hoàn mỹ tựa như một vị thần, cô chợt như hít phải một ngụm khí lạnh buốt, rơi vào hố sâu kinh hoàng, mấy câu nói kế tiếp của chị Kiều một chữ cô cũng không nghe được vào tai.
Người đó thế nhưng lại là Tưởng Chính Nam!
Trên thế giới này còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này nữa không? Sao lại có thể là Tưởng Chính Nam? Người kia sao có thể là Tưởng Chính Nam?
Cô bỗng dưng nhớ tới tối hôm qua khi cùng Hạ Quân hàn huyên, Niên Đông Thịnh đứng cạnh cô luôn cau mày nhìn chằm chằm vào Hạ Quân hồi lâu, đến lúc vào trong thang máy rồi, bỗng không đầu không đuôi nói một câu: “Không hiểu sao anh cứ cảm thấy người này rất quen mặt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải.” Nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không thể nghĩ ra, vỗ vỗ trán bất đắc dĩ thở dài: “Hiện tại đầu óc anh đúng là, trí nhớ càng ngày càng tệ.”
Hứa Liên Trăn hoảng hốt hồi lâu, từ trong dòng suy nghĩ của mình tỉnh lại cô nghe thấy chị Kiều đang giới thiệu hắn với cô: “Liên Trăn, đây là Tưởng Chính Nam tiên sinh, người Lạc Hải.” Chị Kiều lại quay sang mỉm cười với Tưởng Chính Nam: “Đây là cô em gái của tôi, Hứa Liên Trăn.”
Tầm mắt Tưởng Chính Nam tựa như vừa đi xuyên suốt bốn mùa xuân hạ thu đông của mấy năm qua, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt cô, hắn nhìn cô tha thiết, mỉm cười mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Rất nhiều năm sau, Hứa Liên Trăn hỏi Tưởng Chính Nam: “Vì sao lại chọn ở nhà chị Kiều để gặp em? Lại còn tỏ ra là quen biết em nữa?” Tưởng Chính Nam hôn cô, nhẹ nhàng mà đáp lại một câu: “Bởi vì ở nơi nào có chị Kiều em mới không thể đuổi anh đi.” Hứa Liên Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bật cười: “Nói vậy cũng đúng, ai bảo anh là ân nhân của Bì Bì cơ chứ, chị Kiều che chở anh còn hơn cả em! Nghĩ lại mà coi, đến bây giờ chị ấy vẫn còn bênh anh hơn.”
Thế nhưng thời điểm kia, Hứa Liên Trăn chỉ biết gắng sức mình để giữ cho bề ngoài luôn được trấn tĩnh. Sau khi ăn xong, chị Kiều ra hiệu bảo Hứa Liên Trăn đưa Tưởng Chính Nam xuống lầu. Chị Kiều chưa bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ mà đem cô bán đi, cho nên lần này đây cũng không ngoại lệ!
Hai người sóng vai mà đi, đối với Hứa Liên Trăn, mỗi một bước đều giống như đeo chì ở chân, khiến cô bước đi thật nhọc nhằn. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người họ đều trầm mặc không nói gì. Hai mắt cô chỉ luôn nhìn thẳng về phía trước, Tưởng Chính Nam thực bất ngờ lại không hề nói gì, chỉ lẳng lặng mở cửa xe ra.
Thân thể cứng ngắc, trong lồng ngực có cảm giác khó nói thành lời, Hứa Liên Trăn trong lúc nhất thời không biết đây là may mắn hay là chua xót. May mắn là hắn nhìn thấy bọn nhỏ nhưng lại không hề cảm thấy ho