Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Trong Yên Lặng

Yêu Trong Yên Lặng

Tác giả: Hậu Đã

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134675

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/675 lượt.

trong đầu ngoại trừ anh đều trống rỗng, giữa lúc tôi đang phiền não thì một suy nghĩ nảy lên trong đầu.
Viết về anh?
Viết về một người không nghe được không nói được… về một câu chuyện cũ?
Đó là một loại động lực đến khó tin, tôi bắt đầu vùng dậy, còn chịu khó hơn cả học bài, tới thư viện tra cứu rất nhiều tư liệu, Helen • Khải Lặc, XXXXXXX, OOOOOO, WWWWWW. Tôi thử tưởng tượng những cảm nhận của anh trong cuộc sống, bịt lỗ tai lại, không nghe không nói, ở trong sự im lặng chỉ còn cảm nhận được hơi thở của chính mình.
Bạn học ở ký túc xá thường xuyên vỗ vai tôi nói: Cậu điếc sao! Gọi nhiều lần như vậy mà không trả lời!
Khi bỏ bông bịt tai ra, nước mắt tôi cũng rơi theo.
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ thì ra thế giới của anh yên tĩnh, cô đơn như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thoát khỏi hiện thực khủng khiếp.
Nhưng tôi còn phải viết, viết về một người con trai không thể nghe không thể nói, anh có một thế giới nội tâm linh hoạt, kỳ ảo và yên lặng. Tôi phải viết về một người nam sinh lớn lên trong một thế giới như vậy nhưng lại có một cảm giác vô cùng tự nhiên, viết về một người mà chỉ cần nhìn thấy anh, toàn bộ thế giới giống như yên lặng theo. Dùng tất cả những gì tôi cảm giác được cũng như không cảm giác được, tất cả những thứ tôi tưởng tượng được và không tưởng tượng được về anh, hòa với nước mắt mỗi ngày của tôi, tôi liên tục viết.
Cuốn tiểu thuyết rất nhanh đã hoàn thành, bình quân mỗi ngày tám nghìn từ. Biên tập biên đọc xong cũng không có ý kiến gì nhiều, chỉ vạch ra một vài chỗ muốn tôi sửa chữa. Tôi lại một lần nữa bịt tai lại, lại một lần nữa rơi nước mắt, lại một lần nữa cố gắng nếm thử cảm nhận của anh.
Bạn học cùng ký túc xá nói tôi thật sự đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng không sao, tôi thích cái cái giác bị nhập ma hơn bất cứ ai, trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có anh mới có thể cho tôi một thế giới yên lặng như trong mơ.
Tôi đột nhiên phát hiện, viết hay không viết tiểu thuyết đã không còn quan trọng nữa, có thể được biên tập và độc giả đón nhận hay không cũng không đáng nói nữa.
Tôi chỉ muốn mỗi ngày đều được sống trong cảm giác mơ mơ màng màng này.
Tuy anh không ở cạnh tôi những vẫn ở lại trong góc sâu nhất trong trái tim tôi, dịu dàng cười.
Trong thời gian này, tôi viết rất nhiều thư gửi cho anh, nhưng cũng không có hồi âm. Chuyện này làm cho quyết tâm của tôi càng cao.
Mỗi một lần, biên tập phản hồi yêu cầu sửa chữa ngày càng ít, mỗi lần viết lại càng tiếp cận nội tâm hơn. Tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn mau chóng nhận được nhuận bút để tới Mỹ mà thôi, bỗng nhiên ngoài dự đoán lại nhận được tiền thưởng cho cuốn tiểu thuyết, quả thật là may mắn từ trên trời rơi xuống. Vì có tiền thưởng, tôi dành tiền được nhanh hơn. Bốn tháng sau, tôi ngồi trên máy bay tới nước Mỹ.
Tôi, một cô gái hai mươi tuổi, tiếng Anh lại dốt, dám một mình tới nước Mỹ bên kia địa cầu, còn lừa bố mẹ là cùng bạn học đi Quảng Tây. Tôi thật sự không nghĩ ra còn việc gì điên khùng hơn việc này.
Mà hiện tại, tôi đang muốn đi gặp cái người làm cho tôi điên khùng.






Từ Hương Cảng bay thẳng tới New York, hai giờ chiều lên máy bay, bay đủ mười sáu tiếng. Bởi vì bay qua đường chuyển ngày quốc tế, khi tôi đến New York đã là năm giờ chiều. Khi bay qua đường chuyển ngày, tôi lờ mờ mình thấy cảnh tượng mỹ lệ như trên phim ảnh, nhưng tôi lại không hề cảm thấy cảm động, thì ra khi không có anh ở cạnh, tất cả mọi thứ không còn hấp dẫn nữa.
Sau khi đến New York tôi mới biết tất cả các đoàn du lịch đều không cho du khách tự do đi lại, tôi cầu xin người hướng dẫn cả vạn lần, còn thiếu chút nữa là nâng anh ta lên vũ trũ làm vệ tinh nhân tạo, cuối cùng cũng có thể thuyết phục anh ta đồng ý để tôi một mình đi tìm bạn. Hướng dẫn viên muốn tôi viết lại lịch trình cụ thể, để lại cách liên lạc và địa chỉ khách sạn, rồi giúp tôi gọi xe taxi.
Tôi đưa địa chỉ cho người lái xe da đen mập mạp, ông ta nhìn tôi một cái rồi nhe hàm răng trắng tinh cười nói với tôi cái gì đó, mà người nào đó rất đáng thương, ngoại trừ “OK” và “bye bye” thì những từ khác giống như ngôn ngữ ngoài hành tinh. May mà ông tài xế đen xì cũng thành thật quay đầu lái xe, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng to lớn của ông ta, yên lặng khẩn cầu: tôi van ông, ông chú, nghìn vạn lần đừng có đem tôi đi bán, tôi gầy như thế này, bán cũng chẳng được mấy tiền! Tựa lưng trến ghế sau, tôi nhìn cảnh sắc xa lạ không ngừng thay đổi ngoài cửa kính, tôi thở sâu, vẫn khó có thể tin mình đã thật sự tới Mỹ. Trên đường đều là người da trắng và da đen, tóc đỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc nâu, màu tóc đen thuần khiết đều biến thành những màu sắc hiếm thấy.
Cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, như người từ trên trời rơi xuống, không xác định được phương hướng, tất cả đều phó mặc vào số phận.
Nhưng, cuối cùng tôi cũng đã tới đây.
Nhưng, vì sao anh không hồi âm cho tôi?
Vì sao không trả lời tôi, hoàn toàn bặt vô âm tín?
Cúi đầu, đầu ngón chân khẽ chạm đến thềm c