Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Vẫn Nơi Đây

Yêu Vẫn Nơi Đây

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134736

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/736 lượt.

a nói xong câu nói kia, cô ngay lập tức ngủ say.
Trong lòng Vân Trạm hơi rối loạn. Anh biết rõ kế hoạch trong lòng Dung Nhược, biết một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi anh, sẽ mang toàn bộ đau khổ của mình năm đó trả lại cho anh. Một khi đã như vậy, vì sao cô lại còn cố ý chủ động quan tâm cuộc sống của anh.
…… Quan tâm? Anh cũng không rõ có thể dùng từ này hay không.
Nhưng, vừa rồi phản ứng của Dung Nhược, quả thực đã khiến cho lòng anh cảm thấy ấm áp hơn.
Giữa tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Vân Trạm khẽ mỉm cười.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Sau khi dọn dẹp cùng với người phục vụ xong xuôi, Dung Nhược vừa bước ra trước cửa đã khẽ thở dài ngao ngán. Hà Dĩ Thuần đã đi được hai ngày, suốt thời gian ấy cô cũng ở trong quán từ sáng tới tối. Vì quán có thuê người phục vụ nên cô cũng không cần phải làm gì nhiều. Nhưng, hầu hết thời gian trong ngày đều gói gọn trong khoảng không gian nhỏ hẹp phía sau quầy lại khiến cô cảm thấy mệt mỏi, buồn chán vì chẳng có gì để làm.
Chả trách tại sao hồi trước cứ mỗi lần mình ghé qua đây, cô nàng kia lại luôn miệng than vãn.
Đến khi đóng cửa tiệm, cuối cùng thì Dung Nhược cũng có thể hiểu được vì sao Hà Dĩ Thuần luôn tỏ ra tức tối, bất bình mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ thư thái nhàn nhã của cô rồi.
Không nằm ngoài dự tính, cô đã nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở góc đường, đèn sau nhấp nháy trong đêm tối mờ mịt, không biết là đẫ đợi ở đó từ bao giờ.
Ngồi vào trong xe, cảm nhận hơi ấm phả vào gương mặt. Dung Nhược cởi bỏ khăn quàng cổ, mỉm cười, khẽ gật đầu với người lái xe, ngay sau đó, xe ổn định chạy thẳng về phía trước.
“Làm phiền anh phải đợi lâu rồi.” Dung Nhược cảm thấy hơi áy náy, bình thường thì tầm này lái xe đã được nghỉ, vậy mà giờ lại phải đi đón cô giữa tiết trời đêm đông giá rét.
“Không sao.” Người lái xe trẻ tuổi cười chân thành.
Chuyển tầm mắt về phía trước, Dung Nhược điều chỉnh ghế để có tư thế ngồi thoải mái nhất. Đường phố lúc này có vẻ hiu quạnh hơn hẳn so với ban ngày, thỉnh thoảng lại thấy có xe đi ngược tới, đèn xe chiếu ánh sáng mạnh chói đến không mở mắt ra được. Dung Nhược tiện thể nhắm mắt luôn, lại nghĩ đến đêm qua, khi cô rời khỏi quán đã thấy Vân Trạm ngồi ở trong xe chờ mình. Kỳ thực, hôm qua, lúc rời nhà, cô vốn không có ý định gọi xe đưa đón, nên khi cô nhìn thấy Vân Trạm và lái xe đang đợi mình, quả thật có chút bất ngờ.
Lúc ở trong xe tối qua, Vân Trạm có nói: “Về sau, mỗi ngày cứ đến giờ này, anh sẽ dặn lái xe qua đây đón em.”
Cô muốn từ chối, nhưng nghĩ một chút rồi lại thôi. Chắc do cô cũng hiểu tính Vân Trạm, cô không nghĩ là sự phản đối của mình có hiệu lực, huống chi, cô cũng không muốn tranh cãi với anh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
—— Không cần nghiêm trọng hóa vấn đề, tình trạng này cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng vậy.
Hai ngày nay, cô thường xuyên tự dặn lòng mình như vậy.
Bất giác, cô cảm thấy có phần hối hận. Nếu như khi đó không nảy ra cái ý tưởng trả thù này, nếu như trước đây, sau khi trở về nước, cô dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ với Vân Trạm, để anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, thì chắc hiện giờ cô đã không cần phải lo sợ về việc mình bị mắc kẹt giữa những mâu thuẫn và phải đấu tranh tư tưởng như thế này.
Có phải mọi chuyện như bây giờ đều do cô tự mình chuốc lấy phiền phức hay không?
Về đến nhà, Dung Nhược đã cảm thấy bất ngờ khi thấy phòng ngủ lạnh lẽo, trống trải. Cô biết, bắt đầu từ hôm nay, Vân Trạm sẽ đi làm lại như trước, nhưng cô không ngờ được anh sẽ làm việc mãi đến tận nửa đêm vẫn chưa chịu về.
“Thưa cô Dung.” Người giúp việc bưng khay thức ăn từ dưới bếp lên.
Mặc dù cách xưng hô này có phần không ổn, nhưng hẳn là những người giúp việc trong nhà đã quá quen với cách gọi này, chỉ có điều, Dung Nhược để ý thấy, hôm qua, khi Vân Trạm nghe thấy ba chữ này liền khẽ nhíu mày. Nhưng sau đó cũng không thấy anh có ý kiến gì, nên cô nghiễm nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô tìm cậu chủ à? Cậu ấy đến công ty rồi.” Đặt khay thức ăn khuya vừa mới làm xuống bàn, người giúp việc tươi cười nói.
“Anh ấy không nói lúc nào về sao?”
“Lúc bữa tối cậu chủ đã về rồi, nhận được điện thoại, chắc là công ty có việc gấp, nên lại phải đi ngay.”
Dung Nhược nghe xong, nghi hoặc bước tới bên bàn ăn, không rõ là ở công ty đã xảy ra chuyện gì mà anh phải đích thân quay lại xử lý sau giờ tan tầm như vậy.
“A?” Khi thấy cháo dưa cải thịt bò, cô bỗng nhiên cười.
“Sao bác biết tôi muốn ăn món này?” Ban ngày lúc ăn cơm trưa, cô nhớ là đã lâu lắm rồi không được ăn cháo thịt bò do đầu bếp nhà họ Vân nấu, không ngờ là buổi tối lại được ăn khuya bằng món này.
“Cô Dung trước đây cũng rất thích ăn mà.”
Người giúp việc vừa nói dứt lời, Dung Nhược đã kịp phản ứng vì khi không lại đi hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Những người này đã phục vụ ở nhà họ Vân hơn năm năm, sao họ có thể không biết sở thích của cô chứ?
“Có điều, đây là cậu chủ dặn làm.”
“… Anh ấy?” Tay cầm thìa hơi chựng lại.
“Vâng, lúc ăn cơm tối cậu chủ