Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Vẫn Nơi Đây

Yêu Vẫn Nơi Đây

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134728

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.

ngày nay anh còn bị đuổi đến phòng đọc sách ngủ. Lần này xem như là lần dữ dội nhất từ khi kết hôn tới nay của bọn họ, bây giờ cho dù anh chịu chủ động nhận sai, Vân Hân có lẽ cũng sẽ không cho anh cơ hội ấy, huống chi, anh cũng không cho rằng hoàn toàn là lỗi của mình.
“Từ nhỏ con bé đã được mọi người trong nhà cưng chiều, khó tránh được tính tùy hứng, khó bảo.” Vân Trạm thản nhiên nói. Đối với việc nhà của bọn họ, cho dù là anh, cũng không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thể yêu cầu Cao Lỗi nhượng bộ thôi.
Nhắm mắt lại gật gật đầu, Cao Lỗi trầm giọng nói: “Mình biết.” Bây giờ anh chỉ hi vọng Vân Hân có thể sớm nguôi giận, như vậy cho dù phải nhận lỗi, anh cũng nhận.
“Mình cũng không hối hận vì đã kết hôn,” sau một lúc lâu, Cao Lỗi dường như rất có cảm xúc, “Nhưng mình cảm thấy, rất nhiều người đàn ông không muốn kết hôn cũng là có lý do. Dù sao, đối với mâu thuẫn trong hôn nhân, dường như sức chịu đựng của đàn ông kém hơn phụ nữ rất nhiều, mà những mâu thuẫn ấy lại không thể tránh khỏi.”
“… Cậu nói có phải không?” Cao Lỗi nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạm.
Người phía sau chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Hôn nhân, hay tình yêu, phần lớn đều chỉ là tìm vui trong khổ, vui buồn lẫn lộn. Chịu đựng áp lực như thế nào, có thể chịu đựng tới cùng hay không, có lẽ chỉ có thể quyết định bởi mức độ tình cảm đối với bên kia, và có chấp nhất với cảm tình này hay không.
Vân Trạm tin rằng, Cao Lỗi cũng chỉ nói vậy mà thôi. Cuộc hôn nhân này của cậu ấy với Vân Hân, cho dù không thể mười phân vẹn mười, cũng không đến mức giữa đường đứt gánh.
Mà mình và Dung Nhược, ngay từ khi bắt đầu đã định trước không có kết cục, không liên quan tới chấp nhất, không liên quan tới mức độ tình cảm.
Ngày mười bốn tháng hai.
Dung Nhược nhìn bầu trời nắng ráo, trắng xốp, cảm thấy hơi thất vọng. Với cô, nếu một ngày lễ như thế này mà có tuyết rơi, thì mới thật sự hoàn mỹ.
Xe dừng trước cửa quán cà phê, cô vừa xuống xe, đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Vân Trạm ở phía đằng sau.
“Dung Nhược.” Vân Trạm với qua cửa sổ xe đã hạ, gọi cô lại.
“Có chuyện gì?”
“Đêm nay em chừng nào về nhà?”
“Em không biết… Có lẽ vẫn như bình thường.”
“Ừ, không sao.”
“Chào anh.”
Vén gọn những tóc lạc trên trán, Dung Nhược vẫy tay, đi vào quán cà phê.
Cô không nói cho Vân Trạm biết, Hà Dĩ Thuần đã về rồi, nên đáng lẽ ra hôm nay cô không cần đến trông quán; cô cũng không nói với anh, hôm nay “Lam Dạ” sẽ đóng cửa sớm.
“Cậu nói thử xem, hai đứa con gái cùng ăn cơm trong tối hôm nay, có phải rất kỳ lạ không?” Trong nhà hàng kiểu Tây, Hà Dĩ Thuần liếc nhìn từng cặp tình nhân đang ngồi trong góc tối, có cảm giác mình bị bao phủ bởi bầu không khí tràn ngập tình ý này.
“Ăn xong rồi cậu mới nghĩ thế, có phải đã quá muộn hay không?” Dung Nhược giơ tay lên gọi người phục vụ tới thanh toán, rời đi.
Sau khi tạm biệt ngoài cửa tiệm, cô mới men theo con phố, từ từ đi về nhà.
Dọc theo đường đi, có vô số cặp tình nhân đi lướt ngang qua, nếu không phải đang cười đùa vui vẻ, thì cũng là dịu dàng, tình cảm, sắc đỏ tươi của hoa hồng trong một đêm như thế này, có vẻ vô cùng chói mắt. Dung Nhược đón gió, bất giác lại nhớ tới Vân Trạm, đồng thời cô cũng nhận ra là dường như không có khả năng đè nén nỗi nhớ này lại được.
Cúi đầu cười, cô thầm chế giễu sự tự mâu thuẫn trong lòng mình. Rõ ràng là cô cố ý trì hoãn thời gian không muốn đón ngày lễ này với anh, vậy giờ đây vì sao lại không ngừng nghĩ đến khuôn mặt đó chứ?
Lúc lại ngẩng đầu, Dung Nhược phát hiện, mình đang đi qua quảng trường Hòa Bình ở giữa thành phố, mà nơi này, bây giờ đã tụ tập rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Ánh đèn, hoa tươi, bóng bay, âm nhạc, còn cả tiếng người huyên náo, những đứa trẻ bán hoa không ngừng chạy qua chạy lại… Từ bao giờ, mà sự ngọt ngào chỉ dành riêng cho hai người lại trở thành niềm vui chung của tất cả mọi người như thế này?
Đứng giữa đám đông ai cũng có đôi có cặp, cảm giác được sự cô độc lạnh lẽo mà đến bản thân mình cũng cảm thấy nó thật nực cười và khác người nhanh chóng ập đến, nhưng Dung Nhược lại nhận ra, dù có nực cười, khác người đi chăng nữa, lúc này, cô thực sự rất nhớ hơi ấm từ bàn tay ấy, nhớ cái ôm chặt khiến cô cảm thấy an lòng, cũng muốn có một người ở bên cạnh cô vào lúc này, cùng trải qua ngày lễ dành riêng cho các cặp tình nhân.
“Dung Nhược?” Khi giọng nói chân thực của Vân Trạm vang lên trong điện thoại, Dung Nhược bỗng hơi hối hận với xúc động nhất thời của mình.
“Em ăn cơm chưa?” Cô nghe thấy anh hỏi.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, “Em ăn rồi… Còn anh?”
“Anh chưa ăn.”
“… Em không có việc gì.” Ngẩng đầu nhìn người xung quanh, cô ngừng một chút, mới nói: “Chỉ là vừa lúc đi qua quảng trường, thấy ở đây rất náo nhiệt, vì thế…” Cô đột ngột ngừng, không nói thêm gì nữa. Vì thế cái gì? Rõ ràng là vợ chồng, nhưng cô lại phát hiện muốn mở miệng bảo Vân Trạm đi ra với cô, rất không dễ dàng.
Đầu kia điện thoại cũng trầm mặc một lát, Dung Nhược vô thức đứng dịch ra khỏi đám người/đám đô