
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134988
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/988 lượt.
, là con người bình thường, bộ dạng tạm coi như đoan chính, nhưng khóe mắt có dấu vết tửu sắc quá độ, khí sắc không tốt lắm. Lúc thấy tôi và William có vẻ hơi bối rối, định tông cửa mà chạy.
William cắn vào chân hắn.
Quần chúng vây xem khủng hoảng, la to: “Chó điên cắn người! Mau gọi cảnh sát.”
Tôi lấy một quyển sổ nhỏ trong túi, dùng pháp thuật lên trên bìa, sau đó giơ lên trước mặt mọi người, nghiêm túc nói: “Cảnh sát đây! Chấp hành công vụ! Cảnh khuyển vừa mới bắt được một tên buôn ma túy lớn! Mọi người tránh ra, tôi phải đưa hắn đi!”
“Không, cô ta là yêu…” Tên tội phạm tống tiền này định biện giải, lại bị tôi dùng một cái Cấm Âm Phù dán lên, lập tức ngoan ngoãn, miệng ấp úng không nói nổi một câu đầy đủ, không ngừng vặn vẹo giãy dụa.
Tôi lưu loát vặn tay hắn ra sau lưng, trong sự ca ngợi của quần chúng vây xem mạnh mẽ lôi hắn đi. Đi đến chỗ không có người, quăng hắn vào một căn phòng tối nhỏ, hiện yêu thân, vươn móng vuốt, mài mài răng nanh sắc nhọn, hung thần ác sát uy hiếp nói: “Thật to gan! Không hỏi thăm xem Dạ Đồng là ai, mà cũng dám tống tiền trên đầu bản mèo? Nói! Là ai đưa cho ngươi Tham Yêu Phù?”
Tên kia ô ô hai tiếng, không trả lời.
“Muốn thử xương cứng phải không? !” Tôi thấy hắn không thành thực, lập tức hung hăng cào cho hắn mấy phát, giúp hắn vẽ ra sáu cái râu mèo hai bên trái phải.
William nhắc nhở: “Cô chưa cởi bỏ Cấm Âm Phù.”
Tôi nhớ ra, hơi xấu hổ tát hắn một cái, gỡ Cấm Âm phù trách mắng: “Nếu không phải ngươi định phản kháng thì ta cũng đâu có dán cái này lên!”
Tên tống tiền thở hổn hển mấy hơi, lại bị tôi tay đấm chân đá cho một trận, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng khai tất tần tật từ đầu đến cuối: “Tôi là đệ tử thứ một trăm linh chín của đạo sĩ Mao Sơn – Mao Bất Nhạc, mèo đại nhân tha mạng. Tôi nói, tôi cái gì cũng nói hết mà!”
Ngày xửa ngày xưa, khi qui định kìm hãm còn chưa mạnh, yêu ma ở nhân gian làm xằng làm bậy, thiên giới không bắt nổi những đại yêu quái, đành cho một bộ phận loài người có năng lực đặc biệt đi bắt những tiểu yêu quái nhẫn tâm không có tính người. Mao Sơn là tổ chức bắt yêu lớn nhất khi đó, kỷ luật nghiêm minh, pháp lực cao cường, nhưng thời gian trôi qua, một bộ phận đạo sĩ dần dần đã quên mất ý định ban đầu, thông đồng cùng yêu quái làm rất nhiều chuyện xấu vơ vét tài sản lừa đảo, thanh danh xuống dốc, dần dần biến mất trong xã hội loài người. Nhưng một vài pháp thuật hàng yêu bọn họ từng sử dụng vẫn được lưu truyền lại, phù chú phân biệt yêu quái chính là một trong số đó.
Mao Bất Nhạc không thể bắt yêu, nhưng kỹ thuật máy tính lại rất giỏi. Hắn có được pháp thuật phù chú tổ truyền, tâm sinh tà niệm, trong xã hội hiện đại lấy khoa học công nghệ làm trụ cột này càng dễ dàng dùng phú chú để nhận ra yêu quái. Ở trên đường cái gặp tiểu yêu vừa hóa thành hình người, quay chụp yêu thân của bọn họ, sau đó gửi ảnh chụp cho đối phương để tống tiền. Nhóm tiểu yêu quái sợ phải đến đảo Tự Tội, lại không có cách nào báo án, có tiền liền im hơi lặng tiếng nhẫn nại giao tiền chuộc, không có tiền liền nghĩ cách đi trộm chém giết, tạo ra rất nhiều hung án.
William là do hắn vô tình phát hiện ở trên mạng, lúc chat đủ loại dấu hiệu đều cho thấy anh ta không phải con người bình thường, hơn nữa bình thường toàn mặc tây trang hàng hiệu thủ công của Ý, đồ ăn là bò hầm thượng đẳng ( lúc Hồng Vũ ở nhà), là kẻ có tiền mà ngu ngốc.
Mao Bất Nhạc nổi lòng tham, ngồi máy bay đến thành phố này. Sau đó quan sát hành tung của William mấy ngày, đến triển lãm truyện tranh ngụy trang thành coser để chụp ảnh anh ta, gửi đến hòm thư tống tiền, lại không ngờ rằng đâm đầu phải một tấm ván sắt.
“Rất đáng giận! Người xấu!” tình cảm thuần khiết bị lừa gạt, William tức giận đá hắn mấy đá.
Tôi ngăn William lại, chuẩn bị giết cái tên biến chất này.
“Này này … Tội tống tiền đâu đến mức đáng chết?” Mao Bất Nhạc có thể là do quá khiếp sợ, ngược lại còn nở nụ cười.
Tôi lạnh lùng nói: “Ngươi tống tiền những yêu quái không có khả năng đi báo án, buộc bọn họ đi làm những việc trái pháp luật, thậm chí vì thiếu tiền mà phải đi buôn lậu thuốc phiện giết người. Có thể nói tất cả những tội nghiệt đó phải tính đầu trên ngươi.”
Mao Bất Nhạc vội vàng nói sạo: “Tôi tống tiền chứ đâu có bảo bọn họ pham pháp! Chính bọn họ làm thì phải tự mình gánh vác hậu quả chứ! Hơn nữa tôi không tống tiền William thành công, cùng lắm thì tôi đền tiền cho các người, bồi thường một trăm vạn được không? Một trăm ngàn cũng được!”
“Nói cũng hùng hồn lắm, nhưng ta vẫn muốn giết ngươi, có ba nguyên nhân.” Tôi trầm tư trong giây lát, quyết đoán nói, “Thứ nhất, ta không thiếu tiền; thứ hai, ngươi chọc giận ta; thứ ba, ta nhìn ngươi thấy ngứa mắt.”
William giật nhẹ góc áo tôi nói: “Lam Lăng đã nói cô không được giết người nữa.”
Tôi nhún vai nói: “Quản anh ta đi chết đi?”
Mao Bất Nhạc lấy ra một cái di động trong ngực, cười gian nói: “Mèo yêu, cô không hiểu khoa học kỹ thuật điện tử hiện đại đúng không? Máy tính và internet có thể làm được rất nhiều thứ pháp thu