
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134927
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/927 lượt.
ở bên tôi.
Tay chân của tôi dần lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng.
Trên bầu trời truyền đến giọng nói quen thuộc, âm điệu bình tĩnh như hồ nước nhưng bên trong lại cất giấu nhiệt độ nóng cháy như lửa. Là Hồng Vũ: “Hóa ra là súc sinh Dạ Dồng! Phụng lệnh thiên hoàng, bắt cô về quy án!”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không biết mình đã phạm phải chuyện gì mà lại khiến thiên giới đuổi giết.
Trong nháy mắt, lửa xung quanh Hồng Vũ lao đến.
Tôi đang thất hồn lạc phách, không có lòng dạ nào mà đánh nhau với chị ta, vội cướp đường mà chạy.
May mắn mèo trời sinh vốn giỏi trốn chạy, tôi mất rất nhiều sức cuối cùng cũng cắt đuôi được Hồng Vũ. Nhưng tôi không ra nước ngoài an toàn, mà mạo hiểm đi vào Lạc Dương bị thiên giới giám sát. Tôi không tin Tô Trọng Cảnh đã quên tôi, tôi tin chỉ cần bắt chàng đi, dạy dỗ mấy tháng, chàng nhất định sẽ yêu tôi một lần nữa!
Tim tôi ngừng đập.
Chàng cố gắng lại.
Thời gian trở nên rất dài, dường như đã ngừng tại giây phút này.
Chàng lại mỉm cười, sờ sờ đầu tôi nói: “Ngày ông nội qua đời, có một con mèo đen rất giống mày vào phòng ta, nó đi quanh ta rồi cọ cọ như muốn an ủi ta, rất đáng yêu.”
Trái tim tôi lặng như nước, đang lúc tôi định mở miệng thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi “Con ơi” khe khẽ. Một người phụ nữ mặt mũi hiền lành đã lớn tuổi mang theo một cô gái còn trẻ và rất nhiều nha hoàn đi đến. Đi gần đến nơi, người phụ nữ lớn tuổi cười nói, “Vật cực tất phản [1'>, đã trúng cử nhân rồi đừng tham việc lại hại thân thể.”
[1'> Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Cô gái trẻ tuổi đã lộ bụng bầu, trên mặt còn nở nụ cười thẹn thùng, cô ấy cầm hộp thức ăn nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó nâng tay lên đau lòng quạt cho chàng, giọng nói hiền dịu như mặt nước hiền lành nói: “Lang quân, trời nóng, thiếp làm canh đậu xanh ướp lạnh cho chàng.”
Tô Trọng Cảnh mở hộp thức ăn ra, lại cười nói: “Cảm ơn nương tử tri kỷ.” Sau đó hỏi mẹ, “Phòng bếp hôm nay có cá không?”
Hai người kia phát hiện ra sự tồn tại của tôi, khẽ hô: “Mèo con ở đâu ra vậy? Thật đáng yêu quá, sao lại chạy vào thư phòng? Cẩn thận nó cào rách sách vở đấy.” Sau đấy họ tranh nhau tiến lên, tò mò nhìn tôi, có vẻ đều rất thích. Còn sai bọn nha hoàn xuống phòng bếp chuẩn bị cá rán cho tôi. Cô gái trẻ tuổi còn bàn với Tô Trọng Cảnh muốn nuôi tôi trong nhà.
Mẹ hiền con thảo, cha con vui vầy, gia đình ấm áp.
Thê hiền phu quý, vợ chồng tôn trọng nhau, cả đời hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ thấy Tô Trọng Cảnh thỏa mãn như thế, vui vẻ như thế.
Giấc mơ của chàng thành hiện thực rồi.
Nhưng tôi thì sao? Nói ra sự thật, bắt cóc chàng về núi, lại phá tan mộng đẹp của chàng sao?
Bầu trời đã bị mây nhuộm đỏ từ lâu, đó là điềm báo Hồng Vũ đã đến. Chị ấy đứng trên tường, không biết đã nhìn tôi bao lâu rồi.
Tôi quay đầu, yên lặng rời khỏi gia đình ấm áp này.
Đi đến ngoại thành, Hồng Vũ hiện thân, ho nhẹ một tiếng, dường như mang theo chút giải thích tuyên đọc tội trạng của tôi: “Cô tự ý sửa lại thiên mệnh của mấy ngàn người, làm trận hỏa hoạn lớn nhất lịch sử thành Lạc Dương biến mất, làm vận mệnh vô số người bị thay đổi. Đây là tội không thể tha, ta phụng mệnh thiên giới tới bắt cô về quy án, khuyên cô đừng nên chống cự, đỡ phải chịu đau đớn.”
Tôi cúi đầu yên lặng.
Hồng Vũ tiếp tục nói: “Ta đã điều tra mọi chuyện, cô đúng là con mèo ngu ngốc. Cứu người cũng không nên như thế, nể tình cô không có đầu óc, xuất phát từ thiện ý để ta hỏi Lam Lăng Tiên Nhân quản lý trên thiên giới xem có cách nào thay đổi được chuyện này không…”
Tôi tiếp tục im lặng.
Hồng Vũ lắc đầu: “Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng nghĩ đến anh ta nữa. Cái tên Tô gì… Tô Trọng Cảnh đúng không? Tuệ căn không tồi, con người cũng không tồi, đáng tiếc giờ đã có vợ con, lại không có duyên phận với cô nên không tính là vong ân được. Đừng phá hoại gia đình người khác nhé. Cứ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra là được.”
“Rõ ràng đã xảy ra rồi!” Cuối cùng tôi hối hận, cuối cùng không chịu được nữa, bắt đầu gào khóc, “Tôi không cần Tô Trọng Cảnh đẹp trai bây giờ, không cần cử nhân, tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên ngốc sẽ nói đùa, sẽ kể chuyện cho tôi nghe! Tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên quái dị không có ai quan tâm, không có ai cần! Tôi muốn tên khốn kiếp dạy tôi viết chữ đọc sách! Tôi muốn người đàn ông chưa bao giờ làm tôi tổn thương!”
Hồng Vũ thấy tôi khóc thì luống cuống tay chân, lại bắt đầu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, ai nha, việc này cũng chịu thôi.”
Tôi không ngừng khóc: “Bánh Chưng của tôi sẽ không nỡ để tôi rơi một giọt nước mắt, Bánh Chưng của tôi…”
Tô Trọng Cảnh sẽ đau lòng vì tôi, sẽ dỗ dành tôi đã không còn nữa.
Chàng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời, nhưng trong hạnh phúc của chàng không có tôi.
Tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng chưa từng cảm thấy hối hận như hôm nay. Nếu giao hết tất cả tiền bạc châu báu, nếu giao hết