Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ăn Xong Chùi Mép

Ăn Xong Chùi Mép

Tác giả: Phi Cô Nương

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 1341316

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1316 lượt.

động ra bấm. “Mẹ, con xin lỗi mẹ!” “Hạ Diệp, sao vậy? Có kết quả rồi hả? Không đúng, mẹ xem đồng hồ giờ còn chưa bắt đầu phỏng vấn mà?” Mẹ tôi nghi ngờ hỏi. “Dạ… vẫn chưa bắt đầu phỏng vấn.” Tôi ảo não kể lại, “Nhưng mà lúc nãy con vô tình đắc tội với tổng giám đốc.” “….” Im lặng giây lát, mẹ mới mở miệng nói, ngụ ý sâu xa, “Còn chưa bắt đầu phỏng vấn mà đã đắc tội với người lãnh đạo cấp cao, con gái à, chuyện khó khăn thế mà con cũng gây ra được hả?” Tôi khóc không ra nước mắt, “Con không phải cố ý mà… giờ phải làm sao hả mẹ?” “Đừng nôn nóng, hôm nay người có tiếng nói nhất vẫn là chủ khảo, giữ vững tinh thần, cố gắng biểu hiện tốt nhất trong lúc phỏng vấn, chỉ cần chủ khảo OK thì công việc này của con chắc chắn có hy vọng.” Dĩ nhiên nhận ra tôi nhụt chí, mẹ vội vàng nói mấy lời động viên. Mẹ nói cũng có lý lắm chứ, tôi gật đầu thật mạnh, “Dạ! Con biết rồi.” Cúp điện thoại, tôi trấn an bản thân tiếp tục ngồi chờ, một lát sau, kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ. Đúng lúc này, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi thong dong đi tới, anh ta đã thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ hơn, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo buồn tẻ, tôi vô cùng căng thẳng, thì đã thấy anh đi lướt qua người mình. Tôi lấm lét nhìn theo, thì thấy một phụ nữ trung niên từ trong phòng thi tuyển đi ra, đưa tay mời anh vào, giọng điệu cung kính nói, “Tổng giám đốc, có thể bắt đầu phỏng vấn rồi.” Đùng đùng đùng… sấm sét ngang trời đinh tai nhức óc, anh anh anh… anh ta chẳng lẽ là chủ khảo hôm nay? Ngây ngốc nhìn ai kia dần dần khuất sau cánh cửa, tôi tuyệt vọng thiếu điều muốn đâm đầu tự vẫn, bao nhiêu can đảm đều tan biến, chán chường lấy di động ra gọi lần nữa. “Mẹ, con xin lỗi mẹ!” “Lại sao nữa?” Mẹ ngờ vực hỏi, dừng một chút sau đó kinh ngạc la lên, “Ta nói Hạ Diệp, đừng nói rằng con cũng đắc tội với chủ khảo đó nha?” “À, nói nôm na cũng có thể là như vậy.” Tinh thần tôi vô cùng sa sút, áy náy nói,” Mẹ, con phụ kỳ vọng của mẹ rồi.” “….” Bên kia im lặng giây lát lập tức tự trách bản thân mình, “Cái này cũng không thể trách con, đáng lẽ mẹ không nên kỳ vọng vào con làm gì.” “… = =“ Đã như vậy thì còn kêu đi phỏng vấn làm chi, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao? Tôi đã hoàn toàn mất tự tin, làm nũng khẩn cầu mẹ, “Mẹ, hay là khỏi phỏng vấn nha, dù sao cũng rớt chắc rồi, giờ con về nhà được không?” “Được, khỏi phải phỏng vấn, con về đi.” “Thật hả?” Không ngờ hôm nay mẹ tôi lại tốt đột xuất, tôi vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng rỡ, “Mẹ, mẹ thật sự tốt quá, trên thế giới này chỉ có mẹ là tuyệt nhất.” Bên kia không có trả lời, chỉ lầm bầm lầu bầu gì đó, “Hai chậu nhựa rửa mặt, một nồi cơm điện, một tấm thớt cắt thịt, ba bộ giá treo đồ…” “Mẹ, mẹ đang làm gì đó ?” “Liệt kê danh sách đồ cưới của con, lát nữa mẹ sẽ đưa cho Tiểu Tùng.” Tôi : “… Con tiếp tục phỏng vấn đây.”



Chương 2: Rơi Vào Tay Giặc



Thấp tha thấp thỏm ngồi ở khu chờ, nhìn ứng viên từng người từng người bị gọi vào phỏng vấn, rồi từng người chán nản ủ rũ đi ra, tâm trạng tôi càng thêm hồi hộp lo sợ, may mắn là bọn họ không có trúng tuyển, danh sách cũng bớt người cạnh tranh, tôi bỗng nhận ra thậm chí bọn họ còn phỏng vấn thất bại, người đắc tội với chủ khảo như tôi đây chỉ sợ là không có hi vọng gì cả!

Lúc bên trong gọi tên tôi, tôi vô cùng khẩn trương, phải hít sâu mấy lần mới giảm bớt căng thẳng, lại phát hiện mọi người chung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, mà trong phòng thi tuyển giọng nữ thiếu kiên nhẫn hô to lần nữa, tôi vội vội vàng vàng xách túi đi như chạy vào phòng thi tuyển. Vào đến bên trong, có năm người ngồi, chính giữa là chủ khảo hôm nay, những người khác thì chia ra ngồi hai bên, vừa mới đi vào, tôi có cảm giác mình như là phạm nhân thời xưa bị áp giải lên công đường, chỉ thiếu việc hô to “uy vũ” nữa thôi. Tôi đảo mắt nhìn ông quan lớn đang ngồi bên kia, người nọ ngồi ở giữa tuấn tú lịch sự tao nhã, cung cách cao quý, trước mặt anh có để một tấm bảng nhỏ, trên đó ghi là : Lục Tuyển Chi. Anh lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh vừa ôm sát vừa vặn tôn lên vẻ quyến rũ đầy nam tính, gương mặt tuấn mỹ điềm tĩnh. Từ lúc bước vào đến giờ, anh cứ ngồi trước máy vi tính mười ngón tay hí hoáy gõ bàn phím, lúc tôi bước đến bàn, tay anh vừa vặn rời khỏi bàn phím, ung dung ngồi dựa trên ghế da xoay xoay, cây bút nhẹ nhàng kẹp ở ngón giữa, tay kia gõ nhẹ lên bàn, anh nhìn khuôn mặt tràn đầy lo sợ của tôi, nở nụ cười đầy bí hiểm. Tôi bỗng rùng mình, tranh thủ thời gian đưa bản lý lịch của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế nhỏ đối diện anh. Đôi mắt đen trong trẻo trầm tĩnh liếc sơ qua hồ sơ xin việc của tôi, sau đó liền ngẩng đầu hỏi, “Cô Hạ, chuẩn bị xong chưa ?” Tôi vội ngồi thẳng lưng, bộ dáng nghiêm chỉnh, cẩn trọng gật đầu. “Tốt, vậy chúng ta bắt đầu.” Anh khẽ gật đầu, nhìn tôi không chớp mắt, giọng điệu y như mấy nhà tư bản, “Cô Hạ, mong cô thành thật và kể chi tiết kinh nghiệm của cô trước khi đến công ty chúng tôi phỏng vấn.” “À, kinh nghiệm… thành thật chi tiết….” Tôi ngẫm nghĩ kinh nghiệm của mình, lập tức chân thàn