Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Ann

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341051

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1051 lượt.

……………..

Cứ như vậy sau một hồi người vui nhất chính là nó, và người khổ nhất……. không phải là hắn mà là vệ sĩ “đáng thương”.

-Tiểu Du lại đây để anh chọn cho em một món giống với em.

Hắn kéo tay nó lại một gian hàng lấy con voi to nhất, cao bằng vai của nó nhìn nó châm chọc:

-“Chân voi” giống em chưa nè?

-MẮt anh có vấn đề không sao mà giống em được

Hắn tỏ vẻ hơi thất vọng

-Ờ ha! Nó thấp hơn em, chân cũng không to như chân em, biết làm sao đây ta?

Nó giận dữ:

-Nè anh muốn chết không, dám nói chân em to ha?

Hắn nhìn nó cười thật hiền làm nó “ngu người” . Trước giờ ít khi nó thấy hắn cười “lộ liễu” như vậy. Mặt nó hơi hồng

Hai tên vệ sĩ hình như cũng “mất sức” zữ lắm rồi, thấy vậy hắn cho họ ra xe chờ trước.

-Ô…Ô mắt nó tròn xoe nhìn những cây “gì đó” đủ màu như những đám mấy nhỏ vậy, nó lay hắn thật mạnh

-Gia Huy…anh nhìn kìa…cái đó là gì vậy?

Hắn không có “kinh nghiệm” nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, hắn nói …đại mặt ra vẻ hiểu biết

-“Đồ ăn” chứ gì !

Nó tin cái “rụp” nôn nao:

-Vậy mua “đồ ăn” đó cho em đi (Tác giả bó tay)

Hắn muốn “ghi điểm” nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ “đó” nên kêu nó

-Vậy em đứng đây chờ đi!

Hắn quay đi. Nó đang đứng đó Hồi hộp chờ đợi thì một đám người ở đau rất đông kéo qua xô đẩy nhau làm nó cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì nó cũng không còn ở chỗ cũ
nữa, nó hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng hắn con tim khẽ run lên vì sợ hãi

-Gia Huy! Anh ở đâu vậy?

-Gia Huy ?

Mặt nó bây giờ đả hoảng hốt lắm rồi, cảm giác ở nơi toàn người không quen biết làm nó có cảm giác run rẩy như
lần đầu thức dậy tại nha hắn, mắt nó nhòe đi

-Tiểu Du …

Hắn quay lại nhưng không thấy nó đâu, đi một vòng vẫn không thấy hắn không thể giữ nổi vẻ Bình tĩnh thường ngày, định đt cho nó nhưng chợt nhớ vệ sĩ đã đem giỏ của nó ra xe mất rồi,
mặt hắn bắt đầu hơi tái đi.



Chương 7



-“Tiểu Du…Cái cô ngốc này không biết đi đâu”-hắn lo lắng lẩm bẩm

Về phía nó bây giờ rất mệt rồi, nó rảo
bước thật nhanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy hắn, sợ hãi nó nước mắt
lưng tròng ngồi xuống 1 cái ghế dài.

-Gia Huy!

Nó cuối mặt cố ngăn cho nước mắt không rơi

-Của em đây!

Nó ngước lên thấy hắn, hắn đứng trước
mặt nó chìa ra “đồ ăn” màu hồng, trước mặt hắn nó không cần giấu giếm ,
những giọt nước trong mắt nó được giải phóng lã chả rơi

Hắn ngồi xuống bên cạnh xoa đầu nó, tới khi mặt nó khô nước hắn đưa nó ra xe về nhà

*10 Giờ đêm

Tắm xong nó nhìn “chiến lợi phẩm” hôm
nay mua được tiến tới lấy con voi to nhất “đám” ra leo lên giường thấy
“đồ ăn” màu hồng hắn đã đặt dưới cái đèn ngủ nó cầm lên ngắm nghía

-Em ngủ chưa?

Nghe giọng hắn nó nhảy xuống giường tiến tới cửa

-Không cần mở cửa, anh nói rồi về phòng ngay

Nó rời tay khỏi tay nắm cửa đứng dựa vào tường

-chuyện gì vậy?

Bên ngoài hắn cũng đang tựa vào tường giọng ấm áp

-“Thứ đó” là kẹo…

Hắn chưa kịp nói hết nó đã cắt lời:

-Em biết rồi…..kẹo….mây đúng không?

-Àh…ừm kẹo mây

Bên trong Nó mỉm cười ôm coi voi vào
lòng phía bên ngoài hắn nhìn lên trần nhà khuôn mặt hạnh phúc. Đêm hôm
đó nó có giấc ngủ sâu không bị những mảnh ký ức làm phiền, dĩ nhiên nó
ngủ dưới đất, bên cạnh là con voi bằng bông

Cách đó không xa tại thành phố K:

Cạch..

-……..

-Thưa cậu, đã tìm được cô Đường.

*BUỔI SÁNG:

Hôm nay người làm và quản gia tiễn nó và hắn tới trường trong “an bình” :

-Chào mọi người tôi đi học nhé! ^^- nó cười tươi

-Vâng, Cô cậu đi học vui vẻ

Hai hàng người hầu tiễn nó…. nhiệt tình !!!

-Chào buổi sáng Tiểu Du !

-Chào bạn Hải Yến

Nó ngồi vào chỗ của mình kế bên Hải Yến thì Đại Ảnh từ phía sau chồm lên giọng “nhiều chuyện”

-A…Tiểu Du bạn biết tin gì chưa?

-Gì vậy? – nó hơi tò mò

-Nghe nói hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới đó, mà nghe đâu người nhà của Gia Huy. Bạn biết là ai không?

Nó ngạc nhiên:

-Ơ….mình đâu biết.

-Anh Gia Huy hông nói bạn nghe ak? Sao kai gì liên quan tới ảnh bạn cũng không biết vậy?

Đại Ảnh nói vẻ đắc ý vì biết câu nói đó sẽ tác động tới nó. Nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của nó Đại Ảnh tiếp:

-Vậy bạn biết ngôi trường này của ai không?

Nó ngây thơ

-Thì…của hiệu trưởng?

Mặt của Đại Ảnh càng hưng phấn trước

“nỗi đau”của nó

-Chời…bạn có phải là hôn thê của anh ấy thật không?

Nó hơi khó chịu:

-Sao vậy?

-Học viện “the Rose” là của tập đoàn “the rose” luôn, mà tập đoàn đó của gđ Gia huy thì trường này cũng là của họ

-Thật..t.. sao?


Teya Salat