
Tác giả: Ann
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341159
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1159 lượt.
…Huy…
Nó chỉ biết gọi tên hắn, mắt bắt đầu nhòe đi. Màng nước nặng trĩu trên mắt chỉ chờ nó chớp đôi mi sẽ rơi xuống ngay.
Nhưng một bàn tay quẹt ngang mắt nó, ngăn chặn màn mưa sắp rơi xuống khuôn mặt thon dài đó.
Là hắn, một lần nữa hắn ngăn giọt nước mắt của nó.
-Tiểu…Du…u…em…em đừng khóc.
Như dồn hết sức lực cuối cùng, tay hắn dần buông thỏng, hắn lịm đi.
Nó như bừng tỉnh, không còn cảm giác cay xè nơi khóe mắt nữa, ôm chặt hắn vào người nó hét lớn:
-MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG.
Đưa hắn vào phòng cấp cứu nó ngồi bên ngoài, lấy điện thoại bấm số:
-Mạnh…Mạnh Khang…giúp em!
*30 PHÚT SAU
Mạnh Khang, Bảo Như không biết tại sao có Khải Tuấn cũng vội vã chạy tới phòng cấp cứu
Thấy nó ngồi đó, ánh mắt vô hồn, tay nó, chân, mặt, bộ đồng phục trên người, toàn thân nó đầy máu. Cả 3 lo lắng
chạy tới. Khải Tuấn sốt ruột
-Tiểu Du, em sao vậy? có sao không? Bi thương chỗ nào?
-Chị có sao không vậy?
Nó vẫn thất thần nhìn ra khoảng không phía trước:
-Không…không sao.
Khải Tuấn càng lo lắng
-Người đầy máu mà còn không sao?
-Đây….không…không phải máu của em.
Mạnh Khang vẫn chưa hiểu chuyện gì vì khi nãy trong điện thoại nó cũng lắp bắp không nói gì rõ ràng:
-Không phải 2 người gặp tai nạn sao?
-Không. Chỉ Gia Huy…anh ấy mua kem…rồi xe lao tới….
Bảo Như nhìn nó mà không khỏi thương cảm
-Thôi thôi, có gì tí nữa rồi nói phải xem tình hình anh Huy đã.
Bốn người ngồi đó nhìn nhau lo lắng
không ai nói câu nào, riêng nó khuôn mặt cứ như vậy, không có chút cảm
xúc, không nói gì, cũng không khóc. Nó như vậy càng làm mọi người lo
lắng.
Khải Tuấn dùng một cái khăn ướt giúp nó lau mặt.
-Để anh lau cho em.
Nhưng khi nắm lấy tay nó để lau thì 2
tay nó cứ nắm chặt vào nhau, nói đúng hơn là đang nắm chặt tay đeo nhẫn
bây giờ đang nhuốm máu. Khải tuấn đành để yên nó như thế.
*MẤY TIẾNG SAU:
Thời gian cứ trôi thật chậm, nó không
nhận thấy bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh , đầu óc nó bây giờ
trống rỗng như lần đầu tiên nó thức dậy và phát hiện mình không có ký ức gì cả.
Cạch…
Tiếng cửa mở, bác sĩ bước ra theo sau là các y tá đẩy hắn ra khỏi phòng mổ.
Mạnh Khang và bảo Như vội vàng chạy tới
-Sao rồi bác sĩ?
-Bị mất máu khá nhiều nhưng đã không sao rồi, cần nhập viện để theo dõi kỹ hơn. Riêng những vết trầy xướt trên
người thì sẽ từ từ bình phục.
Nghe tới đây Bảo Như và mạnh Khang thở
phào nhẹ nhõm. Một người đi làm thủ tục nhập viện còn một người đi theo y tá đưa hắn vào phòng hồi sức.
Nó cứ ngồi đó, đầu óc mơ màng , chờ đợi nhưng lại sợ kết quả không như nó mong đợi. Khải Tuấn lay mạnh nó.
-Tiểu Du,….Gia Huy không sao rồi, em nghe không?
Phải 2 lần như vậy lời nói của Khải Tuấn mới làm nó chú ý.
-Thật sao?
-Ừ, cậu ta….
Không đợi Khải Tuấn nói hết nó đã chạy đi mất, nó một lần nữa làm trái tim Khải Tuấn nhói đau:
-Tiểu Du…em yêu cậu ta đến vậy sao?
Nó cứ chạy, không nhớ ra là nó không biết hắn đang ở đâu. May mà Bảo Như đúng lúc quay ra tìm nó
-Chị ơi, anh Huy ở đây
Nó thở gấp sau một hồi chạy thục mạng,
đứng trước cửa phòng nhìn thấy hắn đang nằm, tiến vào trong nó thấy
khuôn mặt xanh xao của hắn, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên mặt
có vài vết xước.
-Gia Huy! Anh đang ngủ à?
Nó nói như để chứng thực hắn vẫn còn sống, vẫn còn bên nó.
Khuôn mặt dãn ra nó đưa một tay lên định chạm vào mặt hắn thì 2 cô y tá bước vào
-Xin lỗi bệnh nhân cần nghỉ ngơi cô quay lại sau nhé.
-Cô ổn chứ? Cô có bị thương không?
Một người lo ngại hỏi khi nhìn thấy toàn thân nó đầy máu.
-Không!
Lẳng lặng quay ra nó gặp Mạnh Khang và Bảo Như ngoài cửa, Bảo Như nhìn nó
-Chị về thay quần áo nghỉ ngơi đi em ở lại với anh Huy cho.
Nó vẫn đứng im như không muốn bước, Mạnh Khang kéo tay nó
-Đi, anh đưa em về.
-Đừng mà
-Nhưng em….
-Làm ơn…
Nhìn ánh mắt nó cả 2 người cũng biết không thể làm gì, Bảo Như đành đưa ý kiến:
-Vậy chị ở đây, em về lấy quần áo cho anh chị
-Ừm
Mạnh Khang Và Bảo Như đi rồi , y tá vẫn
đang kiểm tra cho hắn, nó đi tới nhà vệ sinh ở hành lang, xả nước rửa
sạch vết máu trên tay, nó làm thật nhanh để có thể quay về phòng bệnh
hắn sớm nhất có thể. kHi quay ra nó gặp một người mà nó không mong đợi
-Em có yêu hắn không?
Thấy Quốc Minh hỏi một câu ngu ngốc nó lãnh đạm nhìn
-Anh điên à?
-hừ…nếu vậy em thật lợi hại, người yêu như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt.
-Nước mắt tôi không phải người như anh có thể thấy.
-Nhìn em đi, người dính đầy máu nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Màu đỏ