
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
Tác giả: Thẩm Nam Tịch
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 134252
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/252 lượt.
vào rồi chạy theo sau anh.
Đi xuống lầu, anh bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái: “ Về kí túc xá sao?.”
Trường học quy định mười giờ sẽ đóng cửa, ở xung quanh đều có phòng trọ, anh biết cô sẽ về nhà.
“ Em ... về nhà.”
“ Vậy tôi đưa em về.” Anh xoay người đi về bãi đỗ xe.
Cô đi theo anh, mới phát hiện xe anh là dạng xe cao cấp.
Nếu bác cả mà nhìn thấy chiếc xe này, chắc sẽ khóc toáng lên vì hối hận đã coi thường anh.
Rất nhanh đã tới trước cổng nhà cô, lúc này cô mới nhớ mẹ đã đi công tác, không biết sẽ về trễ như này nên cô không mang theo chìa khóa, trên người cũng chẳng có đồng nào.
“ Thầy à, thầy có thể cho em mượn hai trăm đồng được không?.” Cô muốn thuê phòng và muốn ăn nữa.
“Không đem theo chìa khóa?.” Anh cũng đoán được, liền lui xe một đoạn rồi ngoặt tay lái hướng về phía đường chính, sau đó đi tới một khu tập thể gần đó.
“ Vậy ở nhà tôi một đêm vậy.”
Cô không có chứng minh thư, không có tiền, với cả một nữ sinh hai mươi tuổi đi thuê phòng ở bên ngoài, nếu xảy ra vấn đề gì thì người thầy này quá vô trách nhiệm.
Nhà Chu Dư Đông có hai phòng lớn, diện tích rất rộng rãi.
“ Đây là phòng ngủ, em đi tắm trước đi.”
“ Vậy còn thầy?.” Đào Kỳ mở to đôi mắt tròn, ánh mắt đầy vẻ vô tội nhìn Chu Dư Đông.
Đáy mắt Chu Dư Đông hiện lên ý cười: “ Trong phòng đọc sách có giường.” Vừa dứt lời, anh liền đưa cô tới phòng sách, mở cửa cho cô thăm quan.
Quả thực là có chiếc giường đơn, cô không biết dáng người cao to của anh có nằm vừa không nữa.
“ Thầy à, em ngủ ở đây được rồi.” Cô sao lại có thể chiếm tiện nghi của chủ nhà được chứ.
Anh xoa đầu cô, bật cười: “ Tôi còn có việc phải làm. Là thầy không tốt, giữ em lại muộn như vậy, để em phải ngủ ở ngoài.” Dứt lời, anh đưa cô tới phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo phông size lớn đưa cho cô.
Đào Kỳ không biết đêm qua mấy giờ anh mới ngủ, sáng sớm nay cô đã bị mùi thơm của trứng ốp lếp đánh thức.
Cô cầm quần áo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi ra thấy Chu Dư Đông đang dọn đồ ăn.
“ Mau tới ăn sáng.”
Thường thì vào năm học thứ tư, các bạn học đều có công việc bên ngoài. Nhưng cô thì khác, bình thường Đào Kỳ sẽ ngủ đến mười giờ, sau đó đến thư viện đọc sách, buổi chiều về nhà ngủ thêm một giấc, rồi chờ đến cuối tuần.
“ Hôm nay không có tiết học?.”
“ Vâng.”
Cháo vừa mềm vừa thơm, Đào Kỳ nghĩ không biết anh đã nấu cháo và rán trứng cho học viên khác bao giờ chưa.
“ Có chỗ thực tập chưa?.”
“ Dạ chưa.”
Cô thầm nghĩ, đến thư viện trau dồi thêm kiến thức để làm luận văn xong mới đi xin việc. So với người khác, cô tìm việc hơi chậm nên cô hiểu rất rõ, người chậm thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
“ Nếu không thấy ngại, thì tới công ty của tôi.”
Đào Kỳ mở to hai mắt nhìn anh.
Chu Dư Đông không nhìn cô. Ngón tay anh dài và thon, sạch sẽ vô cùng, động tác vô cùng tao nhã khi cắt nhỏ miếng thịt hun khói, rồi đưa lên miệng.
Đào Kỳ “ Vâng “ một tiếng,động tác trở nên luống cuống.
Nhìn hai má của cô phình ra vì thức ăn, khóe miệng anh khẽ cong lên, trên mặt không giấu được nụ cười.
Xe đỗ trước một công ty,Đào Kỳ theo anh đi vào thang máy tới văn phòng của anh.
Dọc theo hành lang, nhân viên đi qua đều chào hỏi anh là Chu tổng, trước cửa văn phòng có tấm biển Tổng Giám Đốc Thiết Kế.
Văn phòng làm việc của Chu Dư Đông vô cùng lớn, là hai phòng kép, ở bên ngoài có bàn làm việc của thư kí, cách vách có một trợ lý.
Anh dặn dò thư ký: “ Đưa cô ấy tới phòng nhân sự, rồi bảo với trợ lý văn phòng Lý sắp xếp cho cô ấy một vị trí.”
Thư kí gật đầu rồi ra ngoài.
“ Không có việc gì thì xem tư liệu trước, làm quen với tình hình của công ty.” Anh dặn dò xong liền đi họp.
Công ty Thiên Cực là công ty nổi tiếng ở thành phố, hiện có mấy trăm thiết kế sư lừng danh đều đầu quân cho công ty. Anh trai của Đào Kỳ sau khi tốt nghiệp đã tỏ ra rất hãnh diện khi được vào làm cho Thiên Cực.
Đào Kỳ đương nhiên không thể nhanh thích ứng với công việc của một công ty quy mô lớn như này. Trong tay Chu Dư Đông là hai hợp đồng lớn, đoàn nhân viên theo anh đi vào văn phòng.
Công việc chính của cô thường xuyên giúp anh chuẩn bị tư liệu, giúp anh chuyển lời với các thiết kế khác, thi thoảng anh cũng dạy cô vẽ. Đi theo anh làm việc so với đi học thì kiến thức thu được phong phú hơn nhiều.
Ngoại trừ thời gian lên lớp, phần lớn Đào Kỳ đi làm ở Thiên Cực, cuối tháng cô còn lĩnh được hai nghìn tệ tiền lương, liền hân hoan đưa cho mẹ.
Tới gần kì nghỉ đông, Chu Dư Đông vừa làm việc vừa dạy học ở trường khiến Đào Kỳ cũng bận bù đầu theo anh. Đôi khi cô cũng phải ở lại công ty tới tối muộn để xử lí công việc, lúc đó, anh sẽ mời cô ăn cơm rồi mới đưa về nhà.