
Tác giả: cherry397
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341325
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1325 lượt.
/>
- Dạ! thưa tiểu thư! Tôi đang lái với tốc độ nhanh nhất có thể rồi đấy ạ
- Chú lái chậm rì mà nhanh cái j`! chú tăng tốc lên đy xíu nữa, k con trễ mất_Nó cũng nôn nóng k kém
- Mi điên à_ Vân quát lên_ Lái nhanh quá công an phạt xe tao roy sao. Mà mi còn dám hối thúc nữa, chẳng phải do cái tính lề mề, chậm chạp, ham
ngủ của mi mà ra thế này đấy. Mà quái nhỉ, hồi ở nhà mi rõ ràng ta thấy
cái đồng hồ chỉ mới có 6h 30 à! Sao h` đã 6h57 roy nhỉ?
Thấy nó cúi đầu k nói j`, Vân cảm thấy lạ quá. Mọi hôm là nó đã gân cổ
lên cãi với Vân roy, thế mà h`…nó lại im re thế kia? Nhỏ Vân khẽ nghi
ngờ:
- Này? Sao hum nay hiền thế? Hay là…. Cái đồng hồ…nhà mi có vấn đề đúng hk?
- Hik…đâu…đâu…có_nó chối phăng
- Đâu có? Ngươi khai ra mau. Sao? Cái đồng hồ nhà mi có sao hk?
- Hik! Ta nói…mi đừng oánh ta nhoa
- Uk! Ngươi nói yk! Ta hk oánh ngươi âu
- Thiệt ra…cái đồng hồ nhà ta…là ta chỉnh cho nó …chạy…chậm chậm tí xíu ấy mà
- Hả? ngươi có bị sao k vậy? hèn chi ngày nào mi cũng đi trễ hết á. Đáng lẽ mi phải chỉnh cho nó chạy nhanh chứ ai lại…thiệt…hết nói nổi mà_ Vân “vò đầu bức tai”
- Thoy cho ta xyn lỗi mà. Ta…_ Nó đang nói thì xe bỗng thắng két một cái
- Có chuyện j` vậy chú
- À! Thưa tiểu thư. Đã đến trường rồi ạ
- Thế ạ, thế chúng kon đi đây, cảm ơn chú nhiều_ nó nói roy kéo nhỏ bạn bay biến ra khỏi xe.
Có một ánh mắt đằn đằng sát khí đang nhynf nó. Haizzzzz! Sao lúc đy chơi cũng gặp phải oongt hầy giám thị hắc ám này nhỉ. Nó chuẩn bị một nụ
cười thật tươi để chào:
- Herher! Em chào thầy ạ! Hum nay thầy cũng đy cùng với tụi em lun hả
thầy? công nhận thầy lo cho tụi em ghê. Em thiệt là xương thầy quá_ nó
nói moh trong lòng cứ phải gọi là “ói mửa đầy đường”
- Uk!!!!!!!!!!!!!!!!! Cảm ơn em đã xương tui. Nhưng mà tui lại k thể
“xương” em được. TẠI SAO NGAY CẢ LÚC ĐY CHƠI MÀ EM CŨNG ĐẾN TRỄ VẬY HẢ
LINHHHHHHHHHHH?_ông thầy đang nói bỗng chốc hét lên làm “mưa giăng đầy
mặt nó”
- Hề hề! xin thầy bình tĩnh, đừng bức xúc chứ ạ. Thiệt ra thì em cũng đâu có muốn zậy đâu. Chỉ là…
- Dẹp ngay cái chỉ là của em đy. Hôm nay tôi tha chứ hôm lhacs thì em bk m` phải làm j` roy đấy
Nói rồi ổng “xách đít” đy thẳng làm nó cũng chẳng hỉu j` cả. tại sao hum nay Mr. Giám thị lại đổi tính thía nhỉ? Thoy kệ! miễn là ổng k phạt m`
là đc roy. Nó quay sang Vân thì thấy nhỏ bạn đang đứng rung như cầy sấy, mắt long lanh lệ. Haizz! Có ai nói với mấy bạn là nhỏ Vân bị yếu tim
bẩm sinh chưa nhẩy. Khổ thân con nhỏ. Đã yếu mà ra gió, cứ thích rủ nó
đy học cơ, roy để h` nghe bị **** roy phải “như chuối chín cây” thế này
cơ . Nó lay lay nhỏ bạn rồi dìu nó đến gần xe của trường:
- Ngươi k sao chứ?
- Ngươi còn nói nữa hả?_ nhỏ bỗng quát lên rồi ôm mặt_ từ trước h` ta
chưa nghe thầy cô nào la như vậy. Vậy mà…. Do mi…._nhỏ bỏ lửng câu nói
rồi ôm mặt khóc tiếp. Hik! Đây là triệu chứng của bịnh học sih ngoan đó
moh. Nó phải xuống nước dỗ dành
- Thôi thôi ta xin lỗi mi được chưa. Thôi! Mi đừng khóc nữa, trông xấu lắm cớ. nhaaaaaaaaaaa. Đừng khóc nữa
- Hik! Xấu thiệt hả? _nghe nó nói, nhỏ vội quẹt nước mắt quay đầu hỏi lại
- Uk! Cười như vầy mới ẹp chứ nhở, thôi lên xe đy, mọi người đang đợi chúng ta kìa_nó kéo tay kon bạn lôi sềnh sệch vào trong xe
Nó vào trong và chọn một
ghế trong góc và ngắm nhìn cảnh vật ra cửa sổ. Tuy nó và nhỏ Vân thân
nhau nhưng tính tình 2 đứa vốn dĩ khác nhau tuy k nhìu lắm nhưng cũng đủ để mỗi đứa ngồi 1 nơi. Tuy rằng cái miệng nó lúc nào cũng luyến thoắng
để bào chữa cho cái tật mê ngủ của m` nhưng nó lại tự tách xa mấy đứa
bạn khi bk tụi nó đang t8m với nhau. Nó thích một mình nhìn ngắm cảnh
xung quanh như lúc này đây, còn nhỏ Vân đang bên mấy đứa bạn bàn tán về
Quân_ anh chàng mới đến vô cùng điển trai. Nó lắc đầu ngao ngán, mí nhỏ
này lại bị giai đẹp hút hồn nữa oiz, nhìn đy nhìn lại nó vẫn thấy Kay
đẹp hơn. Kay là ông anh được bố mẹ nó nuôi trước lúc bố nó mất. Sau khi
bố nó mất, anh đã nhận được học bổng qua Mỹ du học. Kay lúc đầu nhất
định k đy du học vì sợ 2 mẹ con nó ở nhà một mình buồn .Nhưng sau đó mẹ
nó đã khuyên nhủ anh hãy vì tương lai trước mắt của mình, mẹ con nó vẫn
có thể tự lo liệu được
- con đi rồi nhanh nhanh kiếm giúp mẹ cô con dâu để mẹ có cháu bồng bế
chứ_ mẹ nó cười hì hì và ôm chầm lấy anh khi tiễn đến sân bay
Kay đến bên, xoa đầu nó và dặn dò:
- Em ở nhà chăm sóc mẹ giúp anh nha nhóc
- Bk roy, nhưng khi về anh phải có quà tặng em đấy nhá, k là…_ nó giơ tay dứ dứ vào người anh
- Hi`hi`! anh biết oiz, làm sao anh có thể quên mua quà cho em được
Chuyến bay…từ Việt Nam đến California sắp khởi hành. Đè nghị hành khách chuẩn bị….
Anh nó quay lại, ôm chầm cả 2 mẹ con nó và nói:
- con đy nha mẹ, anh đi nha em. Khi học xong con sẽ quay lại. Con sẽ nhớ 2 người lắm đó.
- Thoy, con đy đy k kẻo trễ, cố gắng giữ gìn