
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341997
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1997 lượt.
có thể tin tưởng và đón nhận tình yêu được nữa ư?”.
“…”
Đôi mắt trong như pha lê màu hổ phách của Hạ Mạt bấn loạn.
“… Em cũng muốn có hạnh phúc… muốn được nương tựa… muốn yêu và được yêu không phải giữ gìn gì hết… nhưng… em sợ… Lạc Hi, anh có hiểu không... rằng một khi đã sống dựa vào người khác, thì bản thân sẽ mất đi khả năng đứng trên đôi chân của chính mình, và khi người mà mình sống dựa vào đó bỏ đi, ngay lập tức mình sẽ gục ngã…”
“Anh hiểu.”
Lạc Hi hít thật mạnh, tại sao lại không hiểu được chứ, anh đã từng ngụy trang giả vờ ưu tú để cự tuyệt không cho ai tiếp cận.
Anh quỳ xuống, dùng ngón tay thon dài dịu dàng mềm mại đụng vào má cô, nâng mặt cô lên.
“Nhưng, chúng mình hãy thử một lần xem.”
“… Vì cái gì?”
“Vì anh yêu em.” Trong nụ cười đẹp của anh có vị đắng chát đau khổ, “Có lẽ em cũng không tin, nhưng, yêu em, năm năm xa cách, anh chưa bao giờ quên . Em giống như thứ thuốc phiện, hại anh, làm anh đau khổ, thậm chí có thể làm anh chết. Nhưng anh chẳng có cách nào có thể rời xa em được. So với việc bị em làm tổn thương, nỗi đau xa cách em là không thể chịu đựng được”.
Là cùng chung một cảm giác ư…
Hạ Mạt thoáng nghĩ, anh mới là thuốc phiện, rõ ràng biết là rất nguy hiểm, nhưng lại không sao bỏ anh, xa anh được, mà ngược lại, hết lần này đến lần khác bị anh mê hoặc, như trong vòng nước xoáy, không biết sao cứ bị kéo riết vào.
Anh hôn nhẹ lên môi cô.
Cô ngơ ngác.
Ngước mắt nhìn anh.
Anh đẹp như không tồn tại, trong đôi mắt có làn sương như ánh sao, đôi môi mát rượi mềm mại đang hôn cô, dịu dàng uyển chuyển, từ từ từng chút một truyền qua huyết mạch cô, đọng lại trong trái tim cô.
Khẽ thở một tiếng.
Cô lặng lẽ vòng tay qua lưng anh, đáp lại anh, dào dạt du dương, hôn lên đôi môi mát lạnh của anh, như muốn dùng hơi ấm không có của mình làm ấm đôi môi anh.
Sắc đêm lọt qua rèm cửa.
Trà hoa quả đã lạnh.
Trong bếp, Tiểu Trừng ngây người ngồi nhìn nồi canh sôi trên bếp gas, mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía, bọt bong bóng nho nhỏ lăn tăn. Không còn nghe tiếng trong phòng khách nữa, Tiểu Trừng ngạc nhiên ngơ ngác, nhưng, rồi cậu mỉm cười một mình, chỉ cần chị ấy có cảm giác hạnh phúc là tuyệt rồi.
***Bờ biển sáng sớm.
Ánh mặt trời sắc vàng chiếu trên mặt biển xanh thẫm, lấp lánh dập dờn, hơi chói mắt. Sóng biển từng đợt từng đợt kéo lên bờ cát màu vàng nâu. Bầu trời xanh bao la, mặt biển mênh mang, nàng tiên cá vui vẻ bơi tung tăng trong nước. Nàng có mái tóc dài, dày như rong biển, có đôi mắt long lanh như mặt nước xanh, có cái đuôi màu vàng xinh đẹp.
Trên mặt biển nắng vàng rực rỡ.
Bóng hình nàng tiên cá như trong tranh trong mộng.
Ánh mặt trời tràn trên mặt biển.
Nụ cười nàng tiên cá đẹp rạng ngời hạnh phúc.
“Ok!”
Đạo diễn Trần mãn nguyện thét vào loa, khua tay một cái, tất cả các nhóm ánh sáng đèn và nhà quay phim đều dừng ngay lại. Dưới biển, Doãn Hạ Mạt từ từ bơi về bờ. Vừa vào đến nơi, Trân Ân đang ngồi đợi ở đó lấy chiếc khăn bông lớn trùm ngay lên người Hạ Mạt. Sáng sớm ngày mùa thu, gió biển thổi lành lạnh, tuy là đã có chiếc khăn choàng trên người, Doãn Hạ Mạt ướt lướt thướt vẫn run người.
Từ đằng xa, Âu Thần vẫn nhìn thấy rất rõ.
Cậu đứng lặng lẽ chỗ bãi cát khá xa, lưng dựa vào thành chiếc xe đua, trong tay cầm chiếc ly thủy tinh, rượu Brandy trong vắt thoang thoảng tỏa mùi hương, sợi ren lụa màu xanh buộc trên cổ tay trái theo gió biển thổi bay phần phật.
Simon đứng sau Âu Thần.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Wharton thuộc trường Đại học Pennsylvania tới nay, thời gian cậu đi theo Thiếu gia đã được gần ba năm. Trong ấn tượng của cậu, Thiếu gia là con người lạnh lùng, lý trí, không dễ dãi tùy tiện. Hồi trước, khi nghe tin Thiếu gia sẽ tiếp nhận chức Giám đốc điều hành Tập đoàn Âu Thị, nội bộ tập đoàn dị nghị khá nhiều, họ cho rằng người trẻ tuổi như Thiếu gia không thể lãnh đạo vận hành kinh doanh một tập đoàn lớn như thế này. Thế nhưng Thiếu gia tuyệt đối không trù dập, đã bỏ qua tất cả những lời dị nghị này. Lúc đầu Thiếu gia tiếp nhận một công ty con công việc kinh doanh không lấy gì làm lý tưởng, chỉ sau nửa năm, dưới bàn tay Thiếu gia, công ty này làm ăn phát đạt, thu được nhiều thắng lợi, đi vào con đường phát triển ổn định. Sau đó, Thiếu gia tiếp nhận điều hành thêm nhiều công ty con khác, nhưng tuyệt đối không sốt ruột nóng lòng, tiếp nhận công ty nào điều hành tốt công ty đó. Dần dần, làn sóng phản đối trong nội bộ tập đoàn càng ngày càng yếu dần.
Thiếu gia mặt lúc nào cũng lạnh lùng, đôi mắt âm trầm. Simon vẫn luôn cho rằng cuộc sống của Thiếu gia là chỉ có công việc, Thiếu gia tuyệt đối không thích phụ nữ.
Cho đến khi người con gái có cái tên Doãn Hạ Mạt đó xuất hiện.
Quảng cáo của công ty Lỗi Âu chỉ là một sự kiện rất nhỏ, hoàn toàn không cần đến Thiếu gia nhúng tay vào, hơn n