Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341995

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1995 lượt.

một chỗ.

Lan can boong thuyền.

Sợi ren lụa màu xanh bay phần phật gió biển.

Âu Thần nhìn hai người họ, nhìn nụ cười ấm áp, mềm mại trên môi cô; anh căng thẳng, vẻ mặt mất tự nhiên, đôi mắt đau khổ khép lại.

Nên buông cô ấy…

Có lẽ năm năm trước, trong cuộc đời anh không có bóng hình cô ấy…

Hơn nữa, giờ cô ấy đã có người yêu thương.

Phần quay tiếp theo cũng suôn sẻ đến lạ.

Thông thường mà nói, người mới vào nghề lần đầu tiên đứng trước máy quay, không nhiều thì ít cũng đều có chúc căng thẳng, nhưng Doãn Hạ Mạt chỉ hơi ngượng một chút lúc đầu thôi, sau đó ăn nhập ngay vào cảnh. Đạo diễn Trần ngạc nhiên hỏi mấy nhân viên đứng bên: “Cô đó là người mới vào nghề thật hay sao?”. Trước máy quay, cô gái đó nét mặt thản nhiên, không thể hiện bất cứ cử chỉ dư thừa nào, thậm chí lặng im như không tồn tại. Nhưng máy quay vừa bật, cô thay đổi liền, tình cảm trong đáy mắt sâu như biển cả, lúc thuần khiết, lúc bi thương, lúc thì hạnh phúc, lúc lại lo sợ. Tình cảm trên gương mặt cô thể hiện rõ nét sinh động chân thật giống như đau khổ đó, hạnh phúc đó là của chính cô chứ không phải trong câu chuyện trước ống kính.

Những luồng sáng điện chiếu thẳng lên người cô, thẳng vào gương mặt cô.

Nàng tiên cá yêu kiều e thẹn muốn cất tiếng nói, nhưng âm thanh lại mất trong cổ họng, cô lo sợ, cô vội vã, chàng hoàng tử nhìn cô đắm say, chàng từ từ cúi đầu xuống, chàng hôn cô, cô mở to đôi mắt nhìn.

Cường độ ánh sáng đèn tụ quang cực cao, máy quay đến gần.

Chàng hoàng tử đặt nụ hôn lên đôi môi cô, dịu dàng tinh tế, người cô run nhè nhẹ, bờ môi cũng run run.

Gió dịu dàng miên man thổi tới.

Chàng hoàng tử nhìn cô đằm thắm, trong đôi mắt ánh sao của biển xanh, hai người hôn nhau say đắm, nụ hôn như bất tận, chàng ôm chặt cô, cô kiễng chân lên, hai tay vòng ôm cổ chàng.

Hai người hôn nhau mãi như vậy.

Là tình yêu vĩnh viễn không gì phân ly được.

Ánh đèn tụ quang cực mạnh, ánh sáng vàng nhấp nháy.

Chàng hoàng tử và cô cùng trong câu chuyện cổ tích đẹp nhất đang ghì chặt lấy nhau, nụ hôn ngọt ngào nhất, đẹp đẽ nhất, mộng ảo nhất khiến người ta ngạt thở.

Bóng Âu Thần lạnh lẽo, cứng ngắc đổ trên măt boong thuyền.

Đó chẳng qua chỉ là đang quay phim, trước lúc tới đây, Âu Thần đã tự dặn đi dặn lại mình, anh cũng đã tưởng tượng khả năng xuất hiện tình huống này, đã tự ra lệnh cho mình không được nghĩ tới cô nữa, coi cô là người không quen, là người xa lạ không có gì ràng buộc trong cuộc đời mình.

Nhưng mà…

Thời khắc đó, khi Lạc Hi đặt nụ hôn lên bờ môi cô, Âu Thần như bị vò xé, bị vứt vào nơi âm u đen tối vô tận, những tia sáng chói mắt chớp giật trước mặt, làm lạnh buốt cả xương tủy, trong đau đớn đến ngạt thở, anh lại hoảng hốt nhìn cô như hôm nao.



Ráng chiều từ từ biến mất nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, bóng đêm buông dần, hàng lông mày cô giãn ra, chỉ còn đôi môi vẫn trắng nhợt.

“Tôi không quen anh.”

Tiếng nói rất khẽ, chuyện xưa như làn khói tan trong phòng bệnh.



Cô không nhận ra anh.

Cô của năm năm về trước tuyệt đối không quen biết anh, không một mối can hệ, ràng buộc nào trong cuộc đời anh. Vì thế, cô của năm năm sau cũng có thể đi lướt qua anh với nét mặt xa lạ không quen biết. Còn anh, ngay đến cái quyền được cầm tay cô cũng không có được sao?

Âu Thần đau khổ nắm chặt tay vào lan can.

Nhưng…

Không đúng…

Anh luôn cảm giác có điểm sai nào đó…



“Cô là ai?”



Doãn Hạ Mạt như rơi vào đáy sâu vực thẳm, một vật gì đó đập mạnh vào lồng ngực! Cô quay ngoắt đầu nhìn thẳng vào mặt Âu Thần, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt kinh ngạc ấy lướt nhanh trên gương mặt anh, ánh mắt ngạc nhiên mang sự kinh hãi khó mà che đậy được.

Sau rồi.

Cô hơi nheo mắt, hình như đang nghi ngơ mình đã nghe lầm.

..

“Đúng thế. Thiếu gia, cậu cũng biết Hạ Mạt xưa nay là người không bao giờ tới muộn.” Trân Ân nói một tràng dài…

Tại sao…

Anh lẽ ra phải biết Doãn Hạ Mạt “xưa nay” là người không bao giờ tới muộn.

Đôi mắt Âu Thần u ám.

Là anh đã hiểu sai, hay là, có người đang cố tình che giấu điều gì đó.



“Ok!”

Đạo diễn Trần la lớn, mọi người xung quanh như vừa mới đắm chìm trong giấc mộng chợt tỉnh lại, Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt thể hiện tình cảm sâu sắc và lãng mạn đến thế, triền miên mãi mãi, khiến người ta như không biết gì trong cơn say. Họ đã quên đó chỉ là đang quay phim.

Trân Ân lắc mạnh đầu, phút chốc bừng tỉnh, cô chen tới chỗ đạo diễn Trần, vừa xem lại cảnh mới quay vừa vội vàng hỏi: “Đạo diễn Trần, anh cảm thấy thế nào?”.

Đạo diễn Trần mãn nguyện nói:

“Cô ấy là Doãn Hạ Mạt à?”

“Vâng.”

“Cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng.”

Trân Ân cũng có cái cảm giác Hạ Mạt sẽ nổi tiếng, clip quảng cáo quay th