Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341930

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1930 lượt.

r/>
“Tiếng các người quá to quấy nhiễu giấc ngủ của tôi”, Hạ Mạt lạnh lùng nói, “Đương nhiên là có liên can”. Con bé mập thấy có người vì nó đứng ra, vội vàng đứng trốn sau lưng sụt sùi.

“Ê, mày thích dây vào à?”

Hạ Mạt mỉm cười, “Ai thèm dây”.

“Mày muốn chết à?”, nữ sinh tóc ngắn lên gân tính đạp một phát.

“Chị hai…”, một nữ sinh khác vội vàng giữ chặt nó, nói nhỏ:

“Nó là Doãn Hạ Mạt đó! Không được đâu…”

“Doãn Hạ Mạt là cái thá gì! Hây!”

Mấy đứa nữ sinh khác sợ xanh mặt, cố gắng bịt chặt miệng nữ sinh tóc ngắn lại:

“Trời đất ạ, Doãn Hạ Mạt là người của Thiếu gia đó! Chị quên rồi sao?”

Thiếu… gia…

Thiếu gia!

Nữ sinh tóc ngắn.

Nó chỉ nghe nói đến bạn gái của Thiếu gia tên Doãn Hạ Mạt, còn người thế nào thì nó chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nghe nói tình cảnh Thiếu gia dành cho Doãn Hạ Mạt trước nay rất thắm thiết, kẻ nào dám động đến Doãn Hạ Mạt, kẻ đó sẽ no đòn. Những chuyện đó nó cũng đã được biết.

Nhưng…

Con bé kia chính là Doãn Hạ Mạt ư?

Dưới ánh nắng, nữ sinh kia với mái tóc dài, dày như rong biển uốn nhẹ, đôi mắt trong xanh như đại dương, nước da trắng như ngà, nhìn có vẻ uể oải dửng dưng. Con bé đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại hờ hững vô cùng.

Thì ra nó chính là Doãn Hạ Mạt.

“Thiếu… thiếu gia thì đã làm sao?!”, nữ sinh tóc ngắn trong bụng cũng hơi chùn, tuy nhiên trước mặt đám đông lại không muốn xuống cờ, gân cổ hỏi: “Thiếu gia mấy tháng nay không đến trường rồi còn gì! Đừng… nói Thiếu gia không có đây… kể… là… kể cả có Thiếu gia ở đây tao cũng…”

“Bảo vệ tới! Chạy mau!”

Xa xa nhìn thấy bóng bảo vệ nhà trường, đám nữ sinh hoảng hốt vội vã kéo nữ sinh tóc ngắn bỏ chạy.

Trong chớp mắt.

Sân trường chỉ còn lại Doãn Hạ Mạt và con mập mình đầy thương tích.

Doãn Hạ Mạt quay người định bỏ đi.

“Cám ơn bạn…”

Con mập lau nước mắt, hai tay ôm chặt chân phải Hạ Mạt buông ra. Hạ Mạt lúc đầu tính bỏ đi luôn, mặc kệ con mập, nhưng nhìn khuôn mặt thê thảm, nước mắt giàn giụa của nó, cô bé cũng cảm thấy tồi tội. Hạ Mạt cúi xuống lượm chiếc khăn tay của Lạc Hi bỏ rơi dưới đất, đặt lại vào tay con mập, nói: “Lau mặt đi”.

Con mập ngô nghê nhìn Hạ Mạt.

“Còn nữa”, Hạ Mạt thờ ơ nói, “hãy coi như đúng là đã được người ta hôn, nhưng cũng không nên đi rêu rao khoe khoang khắp nơi”.

***

Từ khi Lạc Hi về sống chung cùng nhà, hầu như mọi sự chú ý của bố dồn hết vào hắn. Ngày nào bố cũng bảo mẹ nấu những món hắn thích ăn, quan tâm đến tất cả mọi chuyện của hắn ở trường ra sao, có gì phiền toái không. Thế nên cái “ưu tú” của Lạc Hi càng lúc càng làm cho bố khoái chí. Mẹ từ chỗ ban đầu không chấp nhận hắn, dần dà thấy hắn khiêm tốn, biết xử sự cũng đã chuyển dần sang thích hắn, nụ cười trên gương mặt mẹ càng lúc càng nhiều. Tiểu Trừng thì khỏi nói, cả ngày lúc nào cũng bám theo sau hắn, liên mồm gọi “anh Lạc Hi” này, “anh Lạc Hi” nọ.

Lạc Hi trở thành trung tâm của cả gia đình.

Có lẽ hắn chính là nhân vật trời sinh ra đã mang ánh hào quang quanh người. Chỗ nào có hắn xuất hiện, chỗ đó ánh hào quang rực rỡ lóa mắt khiến tất thảy những người khác đều bị lu mờ, họ chỉ có thể được đứng trong những xó xỉnh chẳng ai thèm để ý tới.

Sáng sớm thứ Bảy, Hạ Mạt đang nằm trên giường, cô bé chưa muốn dậy, buồn bã thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Cánh cửa phòng cách âm không được tốt lắm, cô bé nghe thấy tiếng bố mẹ ăn sáng xong đi khỏi nhà. Tiểu Trừng cũng đang chuẩn bị đồ vẽ để ra công viên vẽ cảnh thiên nhiên.

“Anh Lạc Hi”.

Tiếng Tiểu Trừng vọng lại, Hạ Mạt lật người, hơi nhíu mày, cô bé không thích cái âm thanh mang đầy sự sùng kính đó.

Tiếng nói chuyện trong phòng khách.

“Tiểu Trừng, có chuyện gì cần anh giúp không?”

“Không đâu. Em…”

“Sao hả?”

“Em có vẽ một bức tranh muốn tặng anh Lạc Hi!”



“Chà… vẽ đẹp thật, trong mắt Tiểu Trừng anh đẹp cỡ này sao?”

“Anh Lạc Hi đẹp hơn tất cả những người trong tranh vẽ. Tiểu Trừng thích anh Lạc Hi, Tiểu Trừng muốn vẽ cho anh Lạc Hi thật nhiều thật nhiều tranh đẹp!”

Hình như có tiếng ôm hôn.

“Cám ơn Tiểu Trừng”.

“Anh Lạc Hi…”, tiếng Tiểu Trừng phấn khích, nghẹn ngào xen lẫn ngượng ngùng xấu hổ, “Anh Lạc Hi, anh ôm em, thơm em! Anh cũng thích em có đúng không?”

“Đúng rồi, Tiểu Trừng vừa ngoan vừa là người bạn tâm giao tri kỷ”.

Tiếng nói mềm mại, dịu dàng như làn sương trắng qua đêm đọng lại.

Một lúc sau, Tiểu Trừng cũng rời khỏi nhà, tiếng cửa đóng khoan khoải lanh lảnh. Hạ Mạt nằm trên giường khép mi lại, thở dài.

Trong phòng khách có tiếng sột soạt.

Cô bé kinh ngạc, mở trừng mắt, lập tức vội vàng thay quần áo mở cửa đi ra ngoài.

Lạc Hi đang xem sách trong phòng hắn.

Nét mặt hắn thản nhiên, ngón tay nhẹ giở những trang sách, nhìn hắn đúng thật là chàng hoàng tử ư