pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341936

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1936 lượt.

>Nụ hôn lành lạnh.

Tay Doãn Hạ Mạt được nắm trong bàn tay lạnh giá của chàng trai, cô bé ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

Trường Thánh Huy trong giây phút này, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Thiếu gia, ngay đến cả đám mây trắng tinh khôi, và cả ánh mặt trời đẹp long lanh cũng tụ họp nơi khoảng trời có Thiếu gia.

Không ai còn nhớ.

Trên sân khấu sân trường vẫn còn có một người đang hát.

Giọt sương mai.

Chiếc micro màu bạc.

Lạc Hi lặng lẽ đàn hát với chiếc guitar, tiếng hát mềm mại mê ly, bồng bềnh trong thế giới vắng vẻ cô độc. Nếu có ai đó nhìn Lạc Hi chắc hẳn sẽ giật mình phát hiện ra khoảng khắc này hắn đẹp một cách ma quái. Bởi vì, lúc này hắn đang cảm thấy tổn thương vì không ai chú ý đến mình, thế nên cái đẹp của hắn càng thêm phần ma quái, phình lên hung hăng hơn, dữ tợn hơn.

***

Trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn, mẹ tự tay nấu gần như tất tần tật những món sở trường của mình, thức ăn đủ dư tám, chín người ăn, thế nhưng mẹ vẫn không yên tâm, lúc nhìn bố, lúc lại ngó qua Hạ Mạt và Âu Thần.

Phòng ăn rất nhỏ.

Âu Thần im lặng ăn cơm, anh ăn rất ít. Trước sự yên lặng của anh, mọi người tự dưng cũng trở nên yên lặng. Lúc đầu bố còn cười nói vài tiếng chào đón, Âu Thần cũng lễ phép cười đáp lại. Sau đó, cái khí chất ngạo mạn tôn quý của anh và người quản gia đứng sau một cung hai kính khiến nụ cười của bố trở nên gượng gạo. Tiểu Trừng cúi đầu ăn cơm rất ngoan. Lạc Hi cũng lặng yên ăn cơm, hắn lầm lỳ tới mức hình như Âu Thần vốn dĩ không tồn tại.

Không khí có vẻ kỳ dị.

Hạ Mạt gắp cánh gà bỏ vào bát Tiểu Trừng, nói: “Ăn nhiều lên, buổi tối không được vẽ khuya nhé”.

“Vâng, cảm ơn chị!”

Tiểu Trừng ngẩng đầu nhìn cô bé cười.

Tự dưng sống lưng Âu Thần hơi cứng lại, anh từ từ buông đũa xuống, người quản gia sau lưng cung kính đưa chiếc khăn sạch ra phía trước, Âu Thần cầm chiếc khăn lau miệng.

“Ăn xong rồi à?”

Hạ Mạt nhìn, nói.

Âu Thần gật đầu.

“Không được đâu, anh ăn ít quá”. Cô bé gắp một chiếc cánh gà trong đĩa bỏ vào bát Âu Thần, “Ăn thêm chút nữa đi, đây là món tự tay mẹ nấu”.

Âu Thần nhìn cô bé.

Anh lại cầm đũa, từ từ ăn hết chiếc cánh gà, sau đó lấy khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Mời mọi người cứ tự nhiên”.

Bố, mẹ vội vàng đứng lên, bố áy náy nói: “Thiếu gia, cơm canh đạm bạc chả có gì, mời cậu…”

“Bữa tối nay đồ ăn nhiều quá.”

Âu Thần nhạt nhẽo nói, ánh mắt trùm lên người Hạ Mạt. Anh quay người ra khỏi phòng ăn đi ra sân vườn, qua kính cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu trên bóng Âu Thần đang chờ đợi. Bố, mẹ và Tiểu Trừng đều nhìn sang Hạ Mạt. Cô bé ngồi ăn từ tốn như không có chuyện gì. Ăn xong cô bé mới buông bát đũa và đi ra ngoài.

Lạc Hi nhếch mép cười mỉa nhìn Hạ Mạt.

Ánh trăng qua những kẻ hở lá cây anh đào chiếu xuống sân, sáng trong như mặt nước. Bậc đá xanh lành lạnh, Âu Thần ngồi lên chiếc áo khoác của người quản gia, sợi dây lụa buộc trên mái tóc đen phất phơ trong gió đêm. Hình như anh đang suy nghĩ điều gì đó, cái kiểu hít thở lạnh lùng, xa cách khiến người ta khó lòng gần gũi.

Hạ Mạt ngồi xuống bên Âu Thần.

Hai người ngồi yên lặng bên gốc anh đào dưới trăng.

Hạ Mạt đưa tay vòng qua ôm lấy cánh tay Âu Thần, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ấm áp, “Sao đột nhiên lại quay về vậy? Không phải đã nói còn phải đợi hơn một tháng nữa sao?”

“Hắn là ai vậy?”

Âu Thần hạ thấp giọng hỏi.

Cô bé mở to mắt ngạc nhiên, một lúc mới hiểu ra Âu Thần hỏi cái gì.

“Bố nhận nuôi hắn từ cô nhi viện, tên là Lạc Hi.”

“Sẽ ở đây bao lâu?”

“Không biết. Bố rất yêu hắn, có lẽ sẽ ở lâu.”

Âu Thần nhìn Hạ Mạt chăm chăm.

“Em thích hắn?”

“Không.”

“Em ghét hắn?”

“Không.” Cô bé cười cười.

Nụ cười đó một lần nữa khiến sống lưng Âu Thần trở nên cứng ngắc.

“Tại sao không kể cho anh nghe?”

Tiếng Âu Thần lạnh lùng.

“Người chẳng có can hệ gì sao lại phải kể cho anh hay.” Cô bé cười, đôi mắt trong veo liếc xéo Âu Thần. “Này, anh không phải vì lý do đặc biệt là hắn mới quay về đấy chứ?” Đúng ra phải hơn một tháng nữa Âu Thần mới trở về, nhưng đột nhiên lại bay về, tối qua lúc nói chuyện điện thoại cũng đâu có nghe thấy anh nhắc tới chuyện này.

Trong bóng tối.

Âu Thần tự dưng đỏ mặt mất tự nhiên.

Không muốn tiếp tục vấn đề này, Hạ Mạt uể oải ngáp một cái, nũng nịu hỏi: “Lần này về có đem quà gì cho em không?”.

“Có.”

“Là gì vậy?” Hạ Mạt hiếu kỳ.

“Em nghĩ là gì nào?”

“Ồ… không nghĩ được…” Cô bé nghĩ ngợi, mắt chơm chớp, cười, nói: “Là dây chuyền đúng không? Hay quần áo? Lâu rồi anh không tặng em búp bê”.

“Nếu thích ngày mai anh sẽ cho người dẫn em đi mua.” Âu Thần âu yếm nhìn Hạ Mạt.

“Thôi khỏi.”

Cô bé lắc đầu. Quần áo, nữ trang đắt tiền Âu Thần t